Đối với Lý Bá Trọng, việc tiêu diệt Đông Lập chỉ là vấn đề thời gian, ngay từ ngày đầu tiên chúng dám đe dọa hắn, hắn đã không có ý định tha thứ cho chúng. Sống trên đời, bị người khác kiểm soát là chuyện thường tình nhưng cứ mãi bị cùng một người kiểm soát thì chỉ có thể nói là người đó có vấn đề rồi. Vì vậy, mấy năm nay những hộ vệ dưới trướng hắn bận rộn tối mặt tối mũi chính là để đào tận gốc rễ Đông Lập này ra.
Đáng tiếc là còn chưa đào xong, hắn lại không thể không một lần nữa bị người khác kiểm soát.
Trùng hợp thay, đúng lúc Triệu Nữ Oánh mất tích, Triệu gia ở Hán Tây lại có khách, là một vị khách rất tôn quý – Hán Tây Thế tử Triệu Chính Thần, huynh trưởng của Triệu Nữ Oánh.
Nghe nói hắn đến từ kinh thành. Lý Bá Trọng đã giải cứu Hoàng thượng trong lúc nguy nan, còn Triệu gia thì giúp Hoàng thượng trở lại cung điện. Việc Lý Bá Trọng bị trọng thương đã giúp Hán Bắc có cơ hội đóng quân ở Tây Bắc, còn Triệu gia cũng không chịu kém cạnh. Sau khi giúp Hoàng thượng trở về kinh thành, đáp ứng yêu cầu lặp đi lặp lại của Hoàng thượng và Thái hậu, họ đã để lại hơn năm ngàn quân tinh nhuệ mang đến ở lại Trung Vệ quân ở ngoại ô kinh thành.
Mục đích rất rõ ràng: Lý gia muốn kiểm soát ta, ta cũng phải tìm cách đáp trả mới đúng. Ngươi đặt quân ở Tây Bắc, ta sẽ đặt một con dao ngay yết hầu của Lý Bá Trọng ngươi. Không động thì thôi, một khi động thì xem ai chết nhanh hơn.
Đây chính là lý do thực sự tại sao Lý Bá Trọng không đi theo đoàn xa giá của Hoàng thượng về kinh thành, vì Triệu gia đã sớm dưới danh nghĩa “hộ quân” đào hố ở kinh thành, chờ người nhảy vào rồi.
Sự trung hưng của Lý gia cuối cùng vẫn không dễ dàng như vậy, Lý Bá Trọng còn một chặng đường rất dài phải đi.
Việc Triệu Chính Thần đến, việc Triệu Nữ Oánh mất tích, có thể đoán trước Triệu gia sẽ không im lặng trước Lý Bá Trọng.
Còn Lý Bá Trọng không thể nói bất cứ lời nào, nói gì cũng sai. Một người đàn ông ngay cả thê tử mình cũng không trông nom được, còn có quyền gì mà nói?
Tiền – chỉ có tiền mới có thể đưa Triệu Nữ Oánh về từ tay lão già tham lam kia.
Đối với nhà giàu có, vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì không thể gọi là vấn đề. Vì vậy, Lý Bá Trọng rất nhanh đã chuộc lại thê tử mình, trước mặt huynh trưởng nàng ta.
Xem ra, mọi thứ đã trở lại bình thường.
Chỉ có tay Lý Bá Trọng là nắm chặt, vì lúc này hắn đang trống rỗng túi tiền. Quân phí ở Tây Bắc đã hoàn toàn không còn nguồn nào. Muốn làm anh hùng, thì cũng phải có tiền tài đi kèm mới được, không có tiền chẳng làm được gì cả.
Sức mạnh của Hán Bắc rốt cuộc có bao nhiêu, Triệu gia trong lòng rất rõ. Bao nhiêu năm nay, bị nhiều người bóc lột như vậy, còn lại được bao nhiêu thứ?
Muốn đối phó với Lý Bá Trọng, không cần cứng đối cứng trên chiến trường, chỉ cần dựa vào chữ “tiền” là có thể khiến hắn rối bời. Hán Tây trọng thương, có thể nói là buôn bán khắp thiên hạ, vấn đề tiền bạc đối với họ rất đơn giản nhưng đối với Hán Bắc lại là vấn đề lớn. Hán Bắc không phải đất cá lúa, cũng không phải nơi trọng thương, những gì họ có chỉ là những mỏ đồng gần như đã bị loại bỏ. Vì vậy, có thể nói, điều đầu tiên Lý Bá Trọng muốn làm để trung hưng, không phải là mở rộng quân đội của mình mà là phải suy nghĩ xem, làm thế nào để Hán Bắc tích lũy được tài sản. Điểm này, cực kỳ quan trọng.
****
Sau khi Triệu Nữ Oánh trở về, vẫn còn chưa hết hoảng sợ, vì vậy liên tiếp ba ngày, Lý Bá Trọng đều ở trong phòng nàng ta.
Triệu Chính Thần rời Hà Hạ vào ngày thứ tư sau khi muội muội hắn trở về. Cùng rời đi với hắn, còn có số tiền mà Hán Bắc nợ Hán Tây từ trước Tết, không thiếu một xu nào, hắn mang đi hết.
Họ muốn ép Lý Bá Trọng đến mức không thể nhúc nhích, khiến hắn muốn đánh trận mà không thể đánh.
Vào một buổi tối đầu xuân nọ, khi Bạch Khanh bước vào phòng con trai, Lý Bá Trọng đang đứng trước giường con trai thất thần.
Mặc dù Bạch Khanh không hề biết những ngày này đã xảy ra bao nhiêu chuyện nhưng nàng cũng có thể đoán được một phần. Chuyện của Triệu Nữ Oánh không những khiến hắn mất mặt, e rằng còn tổn thất không ít tiền bạc. Còn khi Triệu Chính Thần rời đi lại mang theo mấy xe thùng gỗ, nghĩ cũng biết sẽ không phải là đặc sản gì của Hán Bắc.
Hắn thiếu tiền, hơn nữa là thiếu trầm trọng, thiếu đến mức Vương phủ còn chưa xây dựng lại.
Nghĩ lại, sao có thể không thiếu được chứ? Mấy năm nay hắn liên tục chinh chiến bên ngoài, đánh trận không chỉ đốt mạng sống mà còn đốt tiền bạc, có bao nhiêu tiền mà không tiêu hết cơ chứ?
Làm chủ một gia đình không hề dễ dàng như vậy.
Lý Bá Trọng quay mặt nhìn Bạch Khanh đang đứng ở cửa, “Hơi đói rồi.” Từ sáng sớm bận rộn đến giờ, một ngụm nước cũng chưa uống, nhìn thấy nàng mới nhớ ra mình đói.
Bạch Khanh xoay người bước ra ngoài, không lâu sau mang theo một chiếc hộp đựng thức ăn nhỏ trở vào.
Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ phía Tây chiếu lên chiếc bàn tròn màu đỏ tía tỏa ra vầng sáng kỳ lạ. Trong vầng sáng ấy, người đàn ông đang dùng bữa, người phụ nữ ôm đứa con vừa ngủ dậy ngồi bên cạnh.
“Hỏi nàng một câu.” Hắn chăm chú ăn cơm của mình, ánh mắt không hề liếc sang Bạch Khanh, dường như chỉ là câu hỏi rất vô tình.
“Ừm?” Bạch Khanh gạt tay nhỏ của con trai đang với về phía ngực nàng.
“Nếu như… tất cả mọi người xung quanh đều ngăn cản nàng đi tìm Thụy Hoa, nàng có dừng lại không?” Cuối lời nói, ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt nàng.
Người đàn ông này không tự tin ư hay là muốn tìm từ nàng một lý do để kiên trì?
“Những người đó nghĩ gì, nói gì, đều không liên quan gì đến ta cả.” Nàng chưa bao giờ phủ nhận mình là người ích kỷ, nàng chỉ quan tâm đến người nàng muốn quan tâm.
Lý Bá Trọng lần thứ hai cười thành tiếng trước mặt nàng. Cười xong, hắn chỉ nói một tiếng “Được.”
“Được” ở chỗ nào?
Lời nói của nàng chẳng qua chỉ chứng minh nàng là một cá nhân độc lập thôi, một người không quan tâm đến người khác, thường thì cũng sẽ không được người khác quan tâm.
*****
Đêm đó, hắn ở lại.
Đã lâu lắm rồi hắn không qua đêm ở chỗ nàng, lúc đầu là vì nàng đang mang thai, hơn nữa hắn cũng bận rộn, bận rộn đến mức quên cả nhu cầu thể xác, thậm chí còn không nhớ đến “sắc kia” nữa. Về sau, hắn bị thương lại thêm bệnh của Triệu Nữ Oánh. Vì vậy hắn không có cơ hội buông thả d.ục v.ọng của mình.
Mà người ngoài lại đồn hắn thê thiếp đầy đàn, ham sắc như mạng. Không biết có phải vì nàng không, một người như hắn dính líu đến nữ tử có xuất thân như nàng, ngoài ham sắc ra thì còn có gì khác để giải thích? Chẳng có gì để giải thích cả, hắn chính là kẻ háo sắc.
Ánh trăng xoay vần qua khung cửa sổ, màn trướng phù dung buông xuống, cành xuân lung lay bóng hình khác, gió thổi qua khẽ rên khẽ rỉ, đoán chừng là mây mưa trên núi Vu Sơn vẫn chưa tan…
Chuyện giường chiếu ấy, kỳ thực cũng chỉ là chuyện ấy thôi. Nàng không quá thích nhưng cũng chưa đến mức ghét. Tuy nhiên – vì nàng đã từng nôn mửa trước mặt hắn một lần nên hắn có vẻ đặc biệt quan tâm đến cảm nhận của nàng.
Ánh trăng xuyên qua màn cửa sổ chiếu lên màn giường rồi lại xuyên qua màn giường, nhàn nhạt chiếu lên đôi nam nữ trong trướng.
Người đàn ông nằm ngửa, hơi thở vẫn còn hỗn loạn, nàng co chân ngồi, rất bình tĩnh.
Chuyện này, hình như toàn là đàn ông bận rộn, thế mà họ vẫn cứ thích thú không thôi.
“Có phải lại sắp ra ngoài nữa không?” Thường là vì phải đi xa, hắn mới phóng túng bản thân như vậy.
“Ừm, sẽ ra ngoài một thời gian.” Hắn mở mắt, kéo nàng nằm xuống bên cạnh, “Có muốn đi cùng không?”
“…” Nàng trợn mắt nhìn hắn đang ở gần ngay trước mắt. Phải nói rằng, lời mời đột ngột này của hắn thật sự khiến nàng giật mình. Hắn vậy mà lại muốn dẫn nàng đi cùng! Bỏ lại nhà cửa không quản, là định bỏ trốn sao? “Đi đâu?”
“Đi bất cứ đâu.”
“Còn quay về không?” Ý nàng là sau khi đi xa, bản thân nàng còn có cần quay về ngôi nhà này không – nhà của hắn.
“Nàng không muốn ở lại đây à?”
“Ta ở lại đây, e rằng cả đời này chàng sẽ không được yên ổn.” Khoé mắt, đuôi lông mày nàng phảng phất một chút mị thái nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.
“Đi theo ta, có thể sẽ phải chịu khổ một chút, nàng có bằng lòng không?” Hắn kéo nàng lại gần ngực mình.
Cằm Bạch Khanh tựa lên bộ ng.ực tr.ần tr.ụi của hắn, suy nghĩ một chút, gật đầu.
Nàng có thể theo hắn sống cuộc đời nay đây mai đó. Nàng không muốn ở lại nhà của hắn, vì ngôi nhà này chỉ thuộc về hắn và cặp tỷ muội họ Triệu, thuộc về Hán Bắc Vương nhưng lại không có phần của nàng – Bạch Khanh.
Hai năm ba tháng, đây là quãng thời gian đẹp đẽ và trọn vẹn nhất mà Lý Bá Trọng đã mang lại cho nàng. Đồng thời, hai năm này cũng là thời kỳ ẩn mình của Lý Bá Trọng. Bất kỳ sự bùng nổ nào cũng cần có sự nhẫn nhịn và ấp ủ trong thời gian dài, đạo trung hưng càng là như vậy.
Lý Bá Trọng gác lại những hoài bão to lớn, việc đầu tiên phải làm là tiêu diệt “Đông Lập”, không chỉ đơn thuần là báo thù, cái hắn muốn không chỉ là mạng của “lão già” kia, cái hắn muốn là toàn bộ Đông Lập, một tổ chức mật thám có thể phục vụ cho hắn.
Vì vậy điểm dừng chân đầu tiên, hắn phải đến nơi hỗn tạp nhất của nước Đại Việt, nơi này gọi là “Tần Xuyên”, ở ranh giới Đông Tề và Hán Đông, một nơi mà ai cũng muốn quản lý nhưng ai cũng không quản lý được. Đây là cốt lõi thực sự của Đông Lập.
Tháng Tư, thời điểm hoa thơm cỏ lạ đã tàn. Nhưng sắc xuân nơi núi rừng lại nở rộ rực rỡ, bảy sắc cầu vồng trải dài khắp núi đồi, nở trên nền xanh thẳm cuồn cuộn, đẹp không giống chốn nhân gian.
Đây chính là lối vào Tần Xuyên, hắn đã đưa nàng bước vào thế giới của hắn – nơi khói lửa mù mịt, hào hiệp phóng khoáng, nơi tụ tập những anh hùng hào kiệt.
Yêu hắn thực ra rất đơn giản – sau này nàng mới phát hiện ra.