Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 100: Khiêu khích ngay trước mặt? Phải đáp trả lại



Mặc Thiên đi một vòng quanh phòng bệnh.

Tìm một chỗ thoải mái, khoanh chân ngồi xuống, hai chân xếp bằng, tay kết ấn định, chậm rãi nhắm mắt, bộ dạng ung dung tự tại, bắt đầu nhập định.

Hoàn toàn không để tâm đến sự hoảng loạn của những người khác.

Diệp Phi cạn lời nhìn Mặc đại tiên.

Mạng người quan trọng!

Vậy mà cô ấy… vẫn còn có thể ngồi yên được!

Quả nhiên, nhà họ Cố ai cũng là tai họa…

Mà cô con gái thất lạc mới tìm về này, càng là tai họa trong tai họa…

Nhưng Diệp Phi không dám nói ra, chỉ có thể sốt ruột đi qua đi lại trong phòng.

Kiều Hạc lạnh lùng liếc mắt nhìn anh, rồi chỉ vào ghế sô pha: “Ngồi xuống, cậu sốt ruột có ích gì?”

Diệp Phi miễn cưỡng ngồi xuống, hạ giọng hỏi: “Thiếu gia, Mặc Thiên cô ấy… liệu có đáng tin không?”

Kiều Hạc nhìn sang Mặc Thiên.

Chỗ mà cô tìm thấy thoải mái, chính là cái bàn trà, cô dọn sạch rồi ngồi lên đó nhập định…

Cách suy nghĩ của cô nhóc này, người bình thường vĩnh viễn không theo kịp.

Kiều Hạc day day thái dương, cảm thấy đau đầu.

“Không đáng tin.

Nhưng— vẫn có thể tin tưởng được…”

Mặc Thiên mở mắt, đã là bốn tiếng sau.

Cô bị đánh thức bởi Tiểu Hắc đang đói đến mức bụng réo ầm ĩ, còn lấy móng vuốt cào cào cô.

Lúc này, La Dương cũng đã chạy đến phòng bệnh này.

Hắn còn gọi cả Cố Thiếu Đình đến.

Hai người điều tra suốt bốn tiếng đồng hồ, xem hết tất cả camera giám sát, nhưng mọi thứ đều bình thường, ngay cả một bóng người lạ cũng không thấy.

La Dương thấy Mặc Thiên tỉnh lại, lập tức bước tới hỏi: “Mặc đại sư, giờ chúng ta đi bắt người ở đâu?”

Mặc Thiên đứng dậy, vặn vẹo tay chân một chút, rồi bế lấy mèo.

“Tiểu Hắc đói rồi, ăn trước đã.”

Mọi người: “…”

Họ không hẹn mà cùng nhìn về phía Kiều An Khang đang nằm trên giường bệnh.

Cái gì gọi là “con người không bằng con mèo”…

Chính là đây…

Tính cách của Mặc Thiên, lúc nào cũng thong dong không vội vã.

Kiều Hạc lo cô ăn uống xong lại quên thời gian.

Nên cố tình dẫn cô đi ăn buffet trưa đóng cửa lúc 2:30.

Rốt cuộc cũng đợi được nhà hàng hết giờ, nhân viên đến mời khách rời đi.

Nhưng Mặc Thiên lại để mắt đến khu vui chơi trẻ em trong nhà hàng buffet.

Ở đó không giới hạn thời gian.

Cô ăn xong lại dẫn mèo vào chơi thêm một tiếng…

Vậy là kéo dài đến 3:30 chiều.

Từ lúc cô nói Kiều An Khang mất một nửa hồn, đã trôi qua sáu tiếng rưỡi…

Ngoại trừ Mặc Thiên, những người khác đều đứng ngồi không yên, đến cả Kiều Hạc với tính cách trầm ổn cũng không nhịn được mà thở dài.

May mà Mặc Thiên vẫn nắm rõ tình hình trong lòng.

Cô ăn no chơi đủ, cuối cùng cũng chuẩn bị đi xử lý đám người Vu Y Cốc.

Bên kia đã buông lời hăm dọa.

Nếu cô không đi phá hỏng kế hoạch của bọn chúng, chẳng phải vở kịch này mất hay sao?

Mặc Thiên lấy điện thoại ra, đưa cho Diệp Phi: “Tra giúp tôi, từ đây đi về hướng nam 5000 mét, sau đó sang tây 4500 mét, nơi nào có nước?”

Diệp Phi nhìn cô đầy dấu chấm hỏi.

Chưa từng thấy ai hỏi đường kiểu này bao giờ.

Nhưng Mặc đại tiên đã hỏi, anh chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo.

Diệp Phi mở bản đồ trên điện thoại, nhập vào tọa độ mà Mặc Thiên nói, dò tìm vị trí.

Không ngờ thật sự tìm được một nơi “có nước”.

Diệp Phi ngạc nhiên ngẩng đầu: “Thiên đường Tắm Sang Trọng? Mặc đại sư, cô đi cứu người thật à?”

Thiên đường Tắm Sang Trọng là nơi yêu thích nhất của đàn ông ở Thượng Kinh.

Tắm hơi, xông hơi, mát-xa tích hợp, nhân viên phục vụ bên trong đều có nhan sắc hàng đầu, dáng người hoàn mỹ, tay nghề cũng đỉnh cao, đúng chuẩn thiên đường của cánh đàn ông.

Mặc đại tiên muốn đến đó làm gì…

Chẳng lẽ cô ấy còn là…

Diệp Phi rùng mình, càng nhìn Mặc đại tiên càng cảm thấy lo lắng.

Vịt Bay Lạc Bầy

Nhưng Mặc Thiên hoàn toàn không để ý đến tâm trạng của anh.

Cô chậm rãi lặp lại cái tên đó một lần nữa: “Thiên đường Tắm Sang Trọng.”

Sau đó lấy lại điện thoại từ tay Diệp Phi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Tôi đi đoạt hồn, các người không cần đi theo.”

Nói xong, cô thò tay vào túi, lấy ra một vật trông như chiếc lưới đánh cá rách nát.

Người khác không nhận ra, nhưng Cố Thiếu Đình thì biết.

Đây chính là pháp khí thần kỳ Thiên Khôn Võng, thứ đã đoạt được từ tay Trương Oánh.

Dùng để dịch chuyển tức thời.

Cố Thiếu Đình lập tức hiểu ra Mặc Thiên định làm gì.

Anh vội nắm lấy tay cô: “Em không thể đi một mình, lên xe, chúng ta cùng đi.”

Mặc Thiên nhìn anh hai, trong mắt lộ vẻ khó hiểu: “Anh đi có ích gì? Làm vướng chân tôi à?”

Cố Thiếu Đình: “…”

Từ bé đến giờ chưa từng bị ai ghét bỏ như vậy…

Nhưng dù có bị ghét, anh cũng không thể mặc kệ cô!

Cái chỗ tắm hơi đó toàn là mấy lão dê già, để Mặc Thiên một cô gái trẻ vào đó, anh một vạn lần không yên tâm.

“Không được, em ngoan ngoãn— Ê!”

Cố Thiếu Đình còn chưa nói hết câu.

Mặc Thiên đã thoát khỏi tay anh.

Hoàn toàn không để ý đến lời cảnh báo của anh.

Cô tung lưới lên không trung.

Chớp mắt sau—

Biến mất!!!

Bốn người đàn ông đứng đờ ra tại chỗ, hồi lâu mới hoàn hồn.

La Dương trừng to mắt, liên tục lắc đầu.

“Tiên nữ, đây rốt cuộc là tiên nữ phương nào hạ phàm vậy!”

Thiên Khôn Võng này, Mặc Thiên cũng đã nghiên cứu mấy ngày mới hiểu được câu chú.

Không biết có chính xác không.

Nhưng mà— dùng được là được.

Chỉ trong nháy mắt, Mặc Thiên đã đến thẳng văn phòng của ông chủ Thiên đường Tắm Sang Trọng.

Người của Vu Y Cốc chắc chắn không ngờ tới.

Bởi vì hồn là một phần của một người, nên Mặc Thiên có thể tính toán chính xác nửa hồn còn lại đang ở đâu.

Thậm chí đến cả căn phòng cũng không sai.

Một bước đến nơi.

Bình sứ đựng hồn rất dễ thấy.

Chỉ thấy một cái bình sứ xanh, miệng cực nhỏ, bụng tròn vo, thân bình vẽ một con rắn kỳ quái.

Khoảng cách gần như vậy, Mặc Thiên có thể cảm nhận rõ ràng một nửa hồn của cha Kiều Hạc bị phong vào trong.

Cái bình được thờ trên thần án, phía trước còn cắm ba nén hương, khói xanh lượn lờ.

Rõ ràng người kia vừa rời đi không lâu.

Mặc Thiên đưa mắt quan sát xung quanh.

Sau đó cầm lấy tách trà trên bàn, đổ thẳng nước vào lư hương, dập tắt nhang trầm.

Cô đưa tay lấy bình sứ, nhưng bên ngoài thần án bỗng phát ra một luồng sáng chói lòa, cản tay cô lại.

Mặc Thiên khẽ cười, hoàn toàn không để tâm.

Cô búng tay lấy ra một tấm bùa, phóng thẳng vào thần án, trực tiếp phá vỡ kết giới, dán lên thân bình.

Ngay sau đó, cái bình giống như mọc chân, tự động ngoan ngoãn bay ra ngoài.

Chuẩn xác rơi vào tay Mặc Thiên.

Mặc Thiên đắc ý vỗ vỗ bình sứ.

“Ngoan lắm, hay là— đi theo tôi luôn đi?”

Bình sứ không phản đối.

Mặc Thiên liền coi như nó đã đồng ý.

Cô ôm bình sứ, lấy ra Thiên Khôn Võng, chuẩn bị tung lưới rời đi.

Nhưng còn chưa kịp ném lưới.

Mặc Thiên chợt xoay chuyển suy nghĩ, lại cất lưới vào túi.

Người của Vu Y Cốc đã khiêu khích ngay trước mặt cô.

Sao cô có thể không đáp trả lại?!

Sư phụ từng dạy, phải biết: Lễ thượng vãng lai, tri ân báo đáp. (Lễ nghi qua lại, biết ơn thì phải báo đáp.)

Mặc Thiên bỗng chốc thông suốt.

Lập tức đổi hướng, nghênh ngang bước ra khỏi cửa chính văn phòng.

Lúc này, chân nhân Sài đang làm công chức trên thiên đình bỗng hắt xì một cái.

Ông xoa xoa mũi, không để ý lắm, tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Hoàn toàn không biết, trên đầu mình vừa bị úp một cái nồi siêu to…

Cái đạo lý lễ thượng vãng lai, tri ân báo đáp mà ông dạy con nhóc kia, là để nhắc nhở nó khi đi hóa duyên thì nhớ giúp người ta phá tai giải nạn, kết thiện duyên rộng rãi.

Chứ không phải dạy nó có thù tất báo… mà còn báo gấp bội.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com