Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 99: Hồn của ba anh, mất một nửa rồi



Hắc Bạch Vô Thường lập tức nổi giận.

Ngoại trừ lão lãnh đạo của bọn họ là Diêm Vương, chưa từng có ai dám ra lệnh cho họ cả.

Hai vị gia siết chặt dây xích trong tay: “Con nhóc kia, muốn đi gặp Diêm Vương sớm hả?”

Mặc Thiên xòe tay: “Ta không chết, hắn quản không được. Ta c.h.ế.t rồi, cũng không đến lượt hắn quản. Sao ta phải gặp hắn?”

Hắc Bạch Vô Thường: “……”

Hai vị đại nhân bị chặn họng, không nói nên lời.

Nhìn chằm chằm, sắp bùng nổ rồi.

La Dương lập tức đứng chắn trước mặt Mặc Thiên, định lên tiếng giảng hòa.

Không ngờ Mặc Thiên căn bản chẳng cần.

Cô đẩy hắn ra, lấy hai tấm bùa ra, đưa cho hai vị đại nhân.

“Bùa thắng cược tuyệt đối, dùng được ở âm gian, mỗi tuần đổi mới, có thể lấy tại đây.”

Vừa dứt lời.

Hai vị đại nhân liền nhìn chằm chằm tấm bùa, không nói gì.

Một lúc sau, Hắc Vô Thường tiện tay nhận lấy một tấm: “Chắc chứ? Nếu chúng ta cùng dùng thì ai thắng?”

Mặc Thiên: “Không thắng không thua, chơi chay.”

Hắc Bạch Vô Thường nhìn nhau, mơ hồ có chút tin tưởng…

Bạch Vô Thường nhận lấy tấm bùa còn lại, xoay trong tay: “Làm sao đảm bảo?”

“Không tin thì thôi.” Mặc Thiên nói rồi định lấy lại bùa, “Hai người các ngươi mệnh xui, không có bùa hộ thân thì chơi gì cũng thua.”

“Tin tin tin!” Hai vị đại nhân đồng thanh đáp.

Giữ chặt tấm bùa trong lòng.

Dựa vào việc con nhóc này có thể triệu hồi bọn họ ra, lại còn biết họ mê cờ bạc…

Vậy thì đáng tin!

Thái độ của hai vị đại nhân thay đổi hoàn toàn.

Làm việc cũng hăng hái hẳn lên.

Mỗi người kéo một lão quỷ, nóng lòng rời đi.

Muốn mau chóng về thử xem bùa thắng cược tuyệt đối lợi hại thế nào…

Hai người kéo theo quỷ, chào tạm biệt Mặc Thiên.

Rồi biến mất khỏi Quỷ Ngục.

Nhưng đúng lúc này, chiếc nhẫn của Mặc Thiên bắt đầu rung lên dữ dội, chấn động đến mức ngón tay cô cũng tê rần.

Cô lướt nhẹ ngón tay, ngay lập tức một bóng người hiện ra trong nhẫn.

Cố Tư Niên nhảy dựng lên vì sốt ruột: “Tiểu tổ tông, hai đứa nhỏ này khóc dữ dội, không biết vì sao!”

Mặc Thiên nhìn qua, quả nhiên thấy hai bé trai ngồi bệt dưới đất, vừa khóc vừa nức nở, mặt đỏ bừng, hai nắm tay không ngừng đập xuống đất.

Mặc Thiên sững người trong giây lát.

Ánh mắt quét một vòng trong Quỷ Ngục.

Rồi chợt hiểu ra.

Hai con quỷ già lúc nãy chính là hung thủ g.i.ế.c hại trẻ con!

Mặc Thiên lập tức niệm chú.

Trong chớp mắt, Hắc Bạch Vô Thường lại bị triệu hồi…

Hai người loạng choạng đứng vững.

Vừa nhìn thấy con nhóc kia, sắc mặt đen trắng xanh tím đủ màu, vô cùng đặc sắc.

Mặc Thiên chẳng có chút áy náy nào, chìa tay ra với họ: “Hai con quỷ này trả lại cho ta, đổi lại hai con khác cho các ngươi.”

Hắc Bạch Vô Thường: “……”

Xem bọn ta là tay sai vặt của ngươi hả!

Nhưng nghĩ đến bùa thắng cược tuyệt đối, hai vị đại nhân giận dỗi đổi hai con khác rồi rời đi.

Trang chủ Bạch Hổ và phu nhân trang chủ lại bị quẳng trở về.

Lúc này, đám quỷ trong Quỷ Ngục đều ngoan ngoãn như thỏ con, ngay cả bay cũng không dám mạnh bạo, chỉ dám len lén trôi lơ lửng…

Tiểu La cảnh sát, rốt cuộc cậu tìm đâu ra vị tiên gia này thế…

Dọa quỷ đến phát khiếp luôn rồi!

Mặc Thiên lôi hai con quỷ già về.

Nhưng chưa thể điều tra được chúng.

Hai con quỷ già biết tội ác của mình quá nặng, trên đường đến điện Diêm Vương, chúng sợ đến mức hồn vía bay mất một nửa.

Cả người trở nên điên điên dại dại.

Mặc Thiên không để ý đến bọn chúng nữa, rời khỏi tổ chuyên án.

Trước khi đi, cô hẹn với La Dương.

Sáng mai gặp nhau ở viện điều dưỡng Bắc Sơn.

Mang theo Vu Tôn.

Sáng sớm, Mặc Thiên dâng hương cho tổ sư.

Sau đó ngồi lên xe của Kiều Hạc, cùng nhau đến viện điều dưỡng Bắc Sơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Dự định hội ngộ với La Dương ở đó.

Trên xe, Mặc Thiên ôm Tiểu Hắc, nhắm mắt dưỡng thần để tránh say xe.

Vịt Bay Lạc Bầy

Đi được nửa đường, đột nhiên chiếc vòng trầm hương trên tay cô khẽ rung lên.

Mặc Thiên lập tức mở mắt.

Nghiêng đầu nhìn Kiều Hạc: “Ba anh gặp nguy hiểm rồi!”

Kiều Hạc sững sờ, cau mày khó hiểu: “Ý em là gì?”

Mặc Thiên không có thời gian giải thích, trực tiếp ra lệnh: “Bảo người tìm lá bùa bình an, đặt lên tim ba anh, một giây cũng không được bỏ ra!”

Kiều Hạc dù không hiểu vì sao cô nói vậy, nhưng vẫn làm theo, lập tức gọi điện cho hộ sĩ ở viện điều dưỡng, truyền đạt yêu cầu của Mặc Thiên.

Anh không cúp máy, chờ phản hồi từ đầu bên kia.

Chẳng bao lâu sau, sắc mặt Kiều Hạc trầm xuống.

“Lá bùa bình an bị mẹ tôi vứt mất rồi?”

Diệp Phi đạp chân ga, phóng đi như bay.

Lời của Mặc đại tiên.

Thà tin là có, không thể tin là không.

Sắp đến viện điều dưỡng, nhưng ngay trên con đường nhỏ trước cổng, họ lại nhìn thấy xe của La Dương.

Chiếc xe lặng lẽ đậu ở đó.

Không có chút động tĩnh nào.

Viện điều dưỡng cho phép xe cộ ra vào, theo lý mà nói, La Dương nên lái xe vào trong.

Bằng không, viện điều dưỡng rộng như vậy, La Dương dẫn theo Vu Tôn sẽ phải đi một quãng rất xa.

Mọi người cảm thấy có điều bất thường, lập tức xuống xe kiểm tra tình hình.

Vừa đến gần, mới phát hiện La Dương gục xuống vô-lăng, trông như đang ngủ.

Mà trong xe, ngoài hắn ra, không còn ai khác…

Mặc Thiên chắp hai ngón tay lại, điểm nhẹ lên huyệt thái dương của La Dương, ngay sau đó một làn khói đen từ trên đầu hắn trào ra, nhanh chóng tan biến trong không khí.

La Dương chầm chậm tỉnh lại.

Vừa mở mắt, phản ứng đầu tiên là nhìn về phía ghế phụ lái, sững sờ hai giây, sau đó vỗ đùi tiếc nuối: “Xong rồi, Vu Tôn chạy mất rồi!”

Vừa nãy hắn đưa Vu Tôn đến cổng viện điều dưỡng.

Đột nhiên vô-lăng mất kiểm soát, thế nào cũng không thể bẻ sang phải.

Chỉ có thể xoay trái.

La Dương hoảng loạn xoay vô-lăng hai vòng, sau đó mắt tối sầm.

Không còn biết gì nữa…

Hắn cũng không biết rằng, ngay khi rời khỏi tổ chuyên án, hắn đã bị người khác theo dõi…

Kiều Hạc và mọi người nhận ra tình hình không ổn.

Họ chào La Dương một tiếng.

La Dương lập tức tìm kiếm dấu vết của Vu Tôn.

Ba người còn lại lao thẳng đến tòa nhà điều dưỡng.

Xuống xe, chạy thẳng đến phòng bệnh.

Sắc mặt Kiều Hạc có chút hoảng loạn, anh sải bước đến giường bệnh, kiểm tra hơi thở của cha mình.

May mà mọi thứ vẫn ổn.

Trên cơ thể cũng không có bất kỳ vết thương nào.

Anh khẽ thở phào một hơi.

May mà chỉ là một phen hú vía.

Nhưng Mặc Thiên ngay lập tức đánh thức anh khỏi ảo tưởng.

“Hồn của ba anh, mất một nửa rồi.”

“Cái gì?!” Kiều Hạc kinh ngạc nhìn về phía Mặc Thiên.

Nhưng lúc này, cô đã nhắm mắt lại, miệng lẩm nhẩm chú ngữ, trong phòng đột nhiên nổi lên từng trận gió lạnh.

Ngay sau đó, một giọng nam trầm thấp phát ra từ cơ thể Kiều An Khang.

“Dám đối đầu với Vu Y Cốc, con nhóc, ngươi muốn c.h.ế.t à? Hôm nay chỉ là món khai vị, sau này còn dám gây sự, Vu Y Cốc quyết không bỏ qua!”

“Muốn cứu lão già này, thì trả lại Thiên Khôn Võng, thả người của Hương Thảo Đường, rồi dập đầu ba cái tạ tội với Vu Y Cốc!”

“Nếu không, nửa hồn còn lại của lão ta, ta cũng sẽ giúp các ngươi thu nốt! Có khi còn có bất ngờ khác, mà các ngươi không ngờ tới đấy, ha ha ha.”

Giọng cười điên cuồng, phát ra từ trong khoang bụng.

Tuyệt đối không phải do Kiều An Khang nói ra.

Mọi người trong phòng sững sờ.

Không ai lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn Kiều An Khang đang nằm trên giường, trông không khác gì ngày thường.

Chỉ có Mặc Thiên từ từ mở mắt, trong ánh nhìn tràn ngập sát ý lạnh lẽo.

“Vu Y Cốc?”

Cô khẽ nhẩm ba chữ này.

Biểu cảm lãnh đạm, mang theo bảy phần sát khí.

Muốn tìm chết?

Vậy cô tiễn bọn chúng lên đường.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com