Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 226: Tro cốt của Chân Nhân Sài bị cướp rồi



Tượng thần của Đại Đạo Quán, chỉ là một pho tượng đất nung đơn sơ.

Đạo quán nghèo túng này, hết đời này đến đời khác, sống trong cảnh hương khói lưa thưa, tiền thì nghèo rớt mồng tơi.

Mỗi đời sư phụ đều căn dặn đệ tử: phải gầy dựng lại đạo quán, sau này nhất định phải tạc tượng cho Tam Thanh sư tôn và các vị tổ sư.

Kết quả?

Đến đời đệ tử thứ mười, mới may mắn cứu được một ông thợ xây, cuối cùng mới đổi được tượng tổ sư khai sơn đời đầu – Hư Dĩ Chân Nhân.

Tạc thì cũng tạc rồi đấy, nhưng mà… hơi trừu tượng.

Gượng lắm mới nhận ra được: có mũi là mũi, có mắt là mắt.

Thế mà giờ đến tượng đó cũng không còn.

Nó nằm chỏng chơ trong đống đổ nát, nửa cái đầu bị vỡ, vẫn còn phảng phất nét cười, ngửa mặt nhìn Mặc Thiên.

Mặc Thiên quỳ xuống bên đống gạch vụn, mắt không rời khỏi bức tượng, không chớp một cái.

Tượng Hư Dĩ Chân Nhân, là từ nhỏ cô đã quỳ lạy mỗi ngày.

Hồi còn là một đứa trẻ côi cút, ngày nào cũng quỳ lên đệm, dâng hương cho tổ sư.

Cứ thế, quỳ từ nhỏ đến lớn.

Vậy mà giờ tượng cũng tan tành.

Mặc Thiên nhìn tượng, sắc mặt càng lúc càng lạnh lẽo.

Cô giơ bàn tay nhỏ, lại định bới tiếp đống gạch, như muốn lôi cả tổ sư từ dưới đất ra cho bằng được.

Kiều Hạc thấy vậy, vội ngồi xuống giữ tay cô lại.

Cứ bới thế này, chưa moi được tượng thì tay đã toạc ra trước.

Vịt Bay Lạc Bầy

Dù sao thì cũng là Kiều Hạc, phản ứng nhanh hơn người.

Lập tức vẽ bánh vẽ dụ người.

“Sau này chúng ta sẽ xây lại cái mới hoành tráng hơn, phải to gấp mấy lần cái ở Vu Y Sơn, mà giờ phá rồi cũng tiện, khỏi tốn tiền thuê người dỡ.”

Cái bánh này, đúng là thơm nức mũi.

Mặc Thiên nghe xong, quả nhiên tay dừng lại,

ngước mắt nhìn Kiều Hạc.

Kiều Hạc mặt mày nghiêm túc, gật đầu chắc nịch:

“Làm hẳn cho mỗi tổ sư một tòa điện riêng, để tên Đại Đạo Quán nhà em, vang danh thiên hạ!”

Chiếc bánh này—vừa to vừa tròn—

Mặc Thiên nghe xong như ngửi được mùi tiền cháy…

Suy nghĩ một lát, cô nghiến răng gật đầu.

Lúc này mới rút tay lại từ tay Kiều Hạc.

Cô không tiếp tục bới nữa, mà nghiêm trang quỳ xuống trước tượng tổ sư đã vỡ, hành lễ ba lạy chín khấu:

“Đại Đạo Quán tổ sư Hư Dĩ Chân Nhân ở trên,

xin tổ sư tạm nghỉ chân trong đống gạch vụn này ít hôm.

Đệ tử đời thứ mười tám – Mặc Thiên, nhất định sẽ quay về, trùng tu đạo quán!”

Nói xong, cô đứng lên, không cố chấp chuyện tượng nữa.

Diệp Phi đứng bên nhìn mà le lưỡi:

Theo đuổi thiếu phu nhân này mệt quá trời!

Nghĩ khắp thủ đô này, có tiểu thư nhà nào mà sở thích lại tốn tiền thế này không?

Người ta thì thích biệt thự, siêu xe, hàng hiệu…

Còn nhà này - đi xây đạo quán, đúc tượng tổ sư!

Sở thích này mà không tính bằng “tỷ” thì tính bằng gì?

Mặc Thiên đi một vòng quanh đống đổ nát, vẫn cảm nhận được luồng tà niệm đang mơ hồ gọi cô.

Cô lập tức dừng bước, quay đầu nhìn theo hướng khí tức ấy.

Chỉ một ánh mắt, lập tức khiến cô nhớ ra—

Mặc Thiên xoay người, chạy như bay về phía sau núi.

Tro cốt của sư phụ chôn ở đó!

Tro cốt của Chân Nhân Sài, được chôn dưới gốc cây hòe lớn ở sau núi.

Mặc Thiên chạy đến nơi cây vẫn còn đó, nhưng đã trở thành một cây khô trơ trụi, vỏ nứt nẻ, không còn một chiếc lá nào, đứng lẻ loi, lạnh lẽo và tiêu điều.

Nấm mộ dưới cây vẫn còn.

Nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn, Mặc Thiên đã biết, có người động vào rồi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Tro cốt của sư phụ… không còn ở đó nữa!!!

Sắc mặt Mặc Thiên bỗng chốc trở nên lạnh lẽo nghiêm nghị.

Cô lạnh mặt, bước từng bước nặng nề tới đứng trước nấm mộ.

Chỉ thấy trên mộ, một dải vải vàng bay phất phơ trong gió đêm lạnh lẽo.

Tựa như đang vẫy tay chào cô, lại như đang cười nhạo:

“Giờ mới đến à?”

Mặc Thiên giật phắt dải vải xuống, siết chặt trong tay.

Chỉ thấy mặt trước vải, nguệch ngoạc hai chữ: Mặc Thiên.

Còn mặt sau, lại là hai hàng chữ nhỏ:

“Rời khỏi Thượng Kinh, quay về Đại Đạo Thôn.

Sống c.h.ế.t có mệnh, nhân quả không thể đổi.”

Diệp Phi theo sau nhìn chằm chằm dòng chữ trên dải vải, bĩu môi một cái:

Chữ gì thế này?

Còn tệ hơn chữ của Mặc Tiểu Tiên…

Không lẽ mấy người học đạo đều bắt buộc phải viết chữ xấu thế này à?

Còn Kiều Hạc thì không mấy để tâm đến chữ xấu hay đẹp, hắn chỉ cau mày nhìn dải vải vàng:

Không ngờ lại có người dám uy h.i.ế.p Mặc Đại Tiên?

Chẳng hiểu gì về tính cách ngược ngạo của cô này rồi.

Người ta càng không cho cô quản, cô lại càng muốn quản đến cùng.

Mặc Thiên không quan tâm đến hai người phía sau.

Cô đảo mắt nhìn xung quanh, rồi liếc thấy cái xẻng sắt Diệp Phi cướp được từ tay dân làng.

Không nói không rằng, cô giật lấy cái xẻng từ tay Diệp Phi, rồi cúi người, bắt đầu đào mộ từng nhát một.

Kiều Hạc và Diệp Phi thấy vậy cũng chẳng dám đứng yên, vội vã đi quanh núi tìm mảnh ngói, khúc gỗ, cùng Mặc Thiên bắt tay đào mộ.

Mộ mới bị động qua, đất rất tơi xốp, đào không khó.

Ba người cùng đào, chẳng mấy chốc đã thấy đáy huyệt.

Ngay đáy huyệt, một tấm vải vàng to hiện ra, trong bóng đêm núi rừng, nó như phát ra chút ánh sáng.

Tấm vải đó, vốn dùng để bọc hũ tro cốt của Chân Nhân Sài.

Thế nhưng giờ đây, bên trong chỉ còn lại nắm đất vàng tơi tả.

Sắc mặt Mặc Thiên lập tức trở nên u ám lạnh buốt.

Cả Kiều Hạc và Diệp Phi đều cảm thấy gió trên đỉnh núi lại lạnh thêm mấy phần…

Mặc Thiên nắm chặt vải vàng trong tay, nhắm mắt trầm tư.

Một lúc lâu sau, đột nhiên cô bật ra một câu chẳng liên quan:

“Nhà nào giàu hơn nhà họ Cố?”

Câu này, lúc này, người thông minh sẽ chọn im lặng.

Có nói thì cũng phải đẩy cho người khác.

Nhưng luôn có những kẻ khờ dại, chưa kịp nghĩ đã buột miệng:

Chỉ nghe thấy Diệp Phi không cần suy nghĩ mà đáp luôn:

“Thì vẫn là nhà họ Kiều thôi.”

Kiều Hạc: “…”

Tên ngu này.

Câu này mà cũng dám trả lời à?

Vừa nghe đã biết Mặc Đại Tiên đang nổi cơn rồi…

Kiều Hạc lập tức mở miệng chữa cháy:

“Giàu nghèo thì khó mà đánh giá lắm, các kiểu đại gia ẩn mình trong thiên hạ cũng nhiều không kể xiết.”

Câu nói lịch sự, đưa chủ đề đi chệch hướng.

Mặc Thiên liếc nhìn cả hai, ngẫm lại lời họ nói, rồi mới thu mắt lại.

Cô lẩm bẩm một câu:

“Người hại nhà họ Cố, là nhà họ Kiều… cũng không phải không thể.”

Kiều Hạc: “…”

Diệp Phi: “…”

Cái nồi này Mặc Đại Tiên úp xuống quả thật, hơi nặng quá rồi đó…


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com