“Sư phụ, con sẽ nhanh chóng tìm lại tro cốt của người.
Người cho rằng nó chỉ là một nắm đất, không quan trọng, vậy thì chỉ có con mới được phép vứt, người khác, không được!”
Nói xong, Mặc Thiên đứng dậy, nắm chặt mảnh vải vàng trong tay, quay người xuống núi.
Mà sau khi cô rời đi, cái bia mộ gỗ kia lại lần nữa “ngã vật ra sau” một cách tuyệt vọng…
Chân nhân Sài:
“Đồ đệ ngoan… Sư phụ là muốn con đi tìm nhanh lên ấy…”
“Bố! Tăng tốc đi!”
“Bố ơi, bay lên luôn đi!”
Hai nhóc con ngồi trên ghế an toàn ở băng ghế sau, la hét ầm ĩ, như thể muốn bắt Cố Nam Cảnh lái xe thành máy bay.
Không biết hai đứa nhỏ bị gì, bỗng nhiên nằng nặc đòi đến tìm cô cô.
Từ khi Mặc Thiên rời khỏi nhà, hai nhóc đã bắt đầu níu lấy mẹ Diêu Phán Nhi, năn nỉ đòi theo đến Đại Đạo Thôn.
Cứ thế mè nheo suốt mấy tiếng đồng hồ, vừa khóc vừa gào.
Cuối cùng bà nội không chịu nổi nữa, gọi Cố Nam Cảnh từ bệnh viện về, bảo anh đưa hai đứa nhỏ đi tìm Mặc Thiên.
Vì vậy mà nửa đêm nửa hôm, cả nhà bốn người mới còn ngồi trên xe như thế này.
Diêu Phán Nhi thấy hai đứa nhỏ không yên phận, liền nhẹ nhàng trách mắng:
“Hai đứa ngồi yên, không được làm loạn trong xe. Lần sau không được như vậy nữa, Đại Đạo Thôn rất xa, mà cô các con còn có việc quan trọng phải làm, không được đến quấy rầy, biết chưa?”
Cố Nam Cảnh nghe Phán Nhi nói mà chẳng có tí uy nghi nào, biết ngay hai nhóc sẽ không nghe lời.
Anh lập tức phối hợp, nghiêm giọng:
“Không nghe mẹ nói à? Ngồi yên! Còn ồn ào nữa là ba quay xe về nhà ngay!”
Vừa dứt lời, hai đứa nhỏ lập tức ngoan ngoãn ngồi im.
Nhưng Diêu Phán Nhi lại không vui.
Cô lấy hết can đảm, lắp bắp nói với Cố Nam Cảnh:
“Anh không được mắng tụi nó, anh… anh không xứng!”
Cố Nam Cảnh: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Làm bố mà bị mất hết thể diện trước mặt hai con trai.
Nhưng anh lại chẳng tức chút nào.
Dù sao Phán Nhi chịu nói chuyện với anh, đã là một bước tiến lớn trong lịch sử rồi.
Còn đòi gì nữa chứ!
Cố Nam Cảnh lập tức gật đầu:
“Phán Nhi nói đúng, sau này em và hai con nói gì, anh đều nghe. Chỉ cần em lên tiếng là được!”
Diêu Phán Nhi vừa nghe xong, lập tức im re.
Xem ra…sau này, nói cũng không dám nói nữa rồi…
Mặc Thiên cùng mọi người đang đi xuống núi.
Cô đã nhận ra, kẻ đứng sau lần này rất nguy hiểm, có thể không phải người mà cô có thể đối phó nổi.
Trước đây trên núi Đại Đạo,
Mặc Thiên và Tiểu Hắc là đại tỷ, chân nhân Sài chỉ là lão nhị.
Hai mươi năm sống trên núi, cô chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cũng chưa từng gặp ai có đạo pháp cao hơn mình.
Nhưng giờ, người này có thể khống chế toàn bộ dân làng, đạo pháp chắc chắn vượt xa cô.
Mặc Thiên mang đầy tâm sự, im lặng cả đường.
Lúc này, Kiều Hạc đi phía sau, chợt nhớ ra gì đó, hỏi:
“Thiên Thiên, người phía sau hình như biết chúng ta sẽ đến núi Đại Đạo.
Dân làng trông sạch sẽ, không giống bị trúng tà đã lâu.
Hơn nữa đạo quán trên núi cũng vừa mới bị đập phá ngay trước khi chúng ta đến.
Nghĩa là… có người theo dõi từ lúc chúng ta xuất phát.
Em có nghĩ tới là ai đã báo tin không?”
Mặc Thiên vừa nghe lời Kiều Hạc, lập tức bắt đầu suy nghĩ.
Từ lúc xuống núi đến giờ, não cô phải làm việc quá tải mỗi ngày.
Hai mươi năm không dùng đến não, ba tháng nay đều dùng bù lại hết.
Mặc Thiên suy nghĩ một lượt, vẫn không đoán ra được là ai.
Cô không dừng chân, tiếp tục bước xuống núi.
Kiều Hạc cũng không làm phiền cô.
Nhưng ba người còn chưa xuống đến chân núi, đã nghe tiếng khóc và tiếng hét của trẻ con vọng lên:
“Cứu mạng! Cứu mạng!”
Kiều Hạc nhíu mày, cúi đầu nhìn đồng hồ:
“Còn bốn mươi phút nữa, chẳng lẽ dân làng tỉnh sớm rồi?”
Mặc Thiên vốn định nói: “Không thể nào.”
Nhưng tiếng động ở chân núi khiến cô không thể nói nên lời.
Lông mày cô nhíu chặt.
Theo lý, lá bùa của cô không thể mất hiệu lực sớm.
Nhưng… dân làng thực sự đã tỉnh.
Mặc Thiên không hiểu, nhưng giờ không có thời gian để nghĩ.
Nghe tiếng kêu cứu, cô lập tức chạy vội xuống núi.
Chạy chưa bao xa, cô đã nhận ra giọng khóc ban nãy là của ai.
Là hai đồ đệ nhóc của cô!
Không do dự nữa, Mặc Thiên chạy nhanh hơn.
Rất nhanh, cô đã lao tới chân núi.
Lúc này, Cố Nam Cảnh, Diêu Phán Nhi, cùng hai đứa nhỏ đều bị dân làng bắt được.
Vừa thấy Mặc Thiên, Cố Nam Cảnh hét lớn:
“Thiên Thiên! Cẩn thận!”
Mặc Thiên nhìn họ đầy nghi hoặc:
Vịt Bay Lạc Bầy
“Sao mấy người lại đến đây?”
“Hai nhóc con cứ đòi đi tìm em.” – Cố Nam Cảnh giải thích.
Cả bốn người vừa đến thôn, vừa xuống xe, còn chưa kịp nhìn rõ làng thế nào, thì thấy một đám dân làng nằm dưới đất bỗng đồng loạt ngồi dậy, lao về phía họ, không cho kịp phản ứng, liền vây kín cả nhà.
Thế nhưng, vừa khi Mặc Thiên vừa đặt chân đến chân núi, dân làng lập tức bỏ rơi cả nhà bốn người, đồng loạt quay đầu, lao về phía Mặc Thiên…