Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 228: Đàn ông không đáng tin, có chuyện là bỏ chạy



Cố Nam Cảnh không ngờ lại được dân làng thả ra dễ dàng như vậy.

Anh vội vàng chạy đến bên Diêu Phán Nhi và hai đứa nhỏ.

Trước tiên đỡ Phán Nhi bị ngã dưới đất dậy, sau đó mỗi tay ôm một đứa nhóc, gọi Phán Nhi rồi lén chạy vòng sang một bên.

Dân làng lúc này không còn để ý đến họ.

Cả nhà bốn người nhanh chóng vòng đường khác mà thoát ra ngoài.

Bọn họ chạy đến một khu rừng nhỏ vắng vẻ, không có ai.

Cố Nam Cảnh liếc nhìn đám dân làng đang la hét loạn xạ phía bên kia, rồi vội vàng giao hai đứa nhỏ cho Phán Nhi:

“Em dẫn bọn nhỏ đi trốn xa một chút, anh phải quay lại cứu Thiên Thiên.”

Nghe vậy, Diêu Phán Nhi do dự ba giây, nhưng vẫn nắm lấy tay áo của Cố Nam Cảnh, lo lắng nói nhỏ ba chữ:

“Anh đừng đi.”

Lời quan tâm ấy, lọt vào tai Cố Nam Cảnh khiến mắt anh bỗng hơi đỏ lên.

Anh siết nhẹ tay Phán Nhi, giọng nói gấp gáp nhưng dịu dàng:

“Đừng lo, anh sẽ không sao. Cứu được Thiên Thiên, anh sẽ quay lại ngay. Em trốn kỹ với các con nhé.”

Nói xong, anh quay người định rời đi.

Phía bên kia, dân làng gần như đã đuổi kịp Mặc Thiên.

Thế nhưng lần này, Phán Nhi lại càng hoảng hơn, cô bất ngờ nắm c.h.ặ.t t.a.y áo anh, nắm rất chặt, không chịu buông.

Cố Nam Cảnh không ngờ, trong lúc nguy nan như thế, Phán Nhi vẫn quan tâm anh.

Khoảnh khắc đó, trong lòng anh như có một dòng ấm áp tràn qua.

Nhưng cảm giác ấm áp ấy, chưa kịp giữ lại bao lâu, thì đã bị gió lạnh tháng chạp cuốn bay đi.

Chỉ nghe Phán Nhi nghiêm túc nói:

“Anh đừng đi kéo chân Thiên Thiên. Cô ấy còn phải quay lại cứu anh nữa.”

Cố Nam Cảnh: “…”

Tim như rơi vào đáy biển.

Anh lắc đầu, tự mắng mình một tiếng: “Đáng đời!”

Nhưng vẫn nhẹ nhàng vỗ lên tay Phán Nhi đang nắm lấy tay áo anh,

“Dù thế nào, anh vẫn phải đi xem sao. Nếu có chuyện thật thì sao? Ngoan, em trốn kỹ với bọn nhỏ nhé!”

Nói xong, Cố Nam Cảnh rút tay áo ra, quay đầu chạy về phía Mặc Thiên.

Diêu Phán Nhi lo lắng nhìn bóng lưng anh, trong lòng nghi ngờ sâu sắc—không biết anh đi giúp đỡ hay đi gây thêm rắc rối nữa…

Nhưng cô cũng không dám nghĩ nhiều.

Nơi này vẫn chưa đủ an toàn.

Vịt Bay Lạc Bầy

Diêu Phán Nhi lập tức kéo tay hai đứa nhỏ, chuẩn bị dẫn chúng đi tìm chỗ ẩn náu.

Thế nhưng, cô vừa mới nắm lấy tay hai đứa nhỏ, liền cảm thấy toàn thân tê rần.

Ngay sau đó, đầu óc của Diêu Phán Nhi trở nên mơ màng.

Cô lắc đầu liên tục, cố gắng tỉnh táo lại…

Nhưng cơn choáng váng càng lúc càng nghiêm trọng.

Chẳng bao lâu, Diêu Phán Nhi không còn khống chế nổi cơ thể, ngã lăn xuống đất.

Cô nằm nghiêng trong bùn đất, cố ép mình mở mắt ra, khó tin mà liếc nhìn hai đứa nhỏ, trong mắt đầy kinh hoàng.

Hai đứa nhỏ hoàn toàn không nhìn cô.

Hai khuôn mặt non nớt đồng loạt nhếch miệng cười, nụ cười vô cùng tà ác…

Lúc Cố Nam Cảnh chạy tới, thấy Mặc Thiên sắp bị dân làng bao vây,

còn Kiều Hạc và Diệp Phi thì… chỉ đứng ngoài xem, thậm chí không thèm ra tay.

“M nó!” Cố Nam Cảnh không nhịn được chửi thề một tiếng.

Đúng là không phải người nhà, Mặc Thiên bị bắt mà hai tên này chỉ đứng nhìn như xem kịch!

Chả trách người ta nói đàn ông không thể tin được.

Bình thường cứ bám theo Mặc Thiên, đến lúc có chuyện thì người đầu tiên chạy mất!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Trong lòng Cố Nam Cảnh lập tức cho Kiều Hạc một dấu chéo to đùng bằng lưỡi d.a.o lam.

Nhưng dù chửi trong lòng, chân vẫn không dừng lại, anh lao thẳng vào đám đông như một cơn gió.

Kiều Hạc và Diệp Phi chỉ kịp há miệng chưa kịp nói câu nào, thì đã thấy Cố Nam Cảnh xông vào đánh với đám dân làng…

Cả ngàn dân làng, ngay cả Diệp Phi có bản lĩnh thì cũng không địch nổi.

Cố Nam Cảnh lại càng không phải đối thủ.

Nhưng dù rơi vào thế yếu, anh vẫn cố gắng giãy giụa trong tuyệt vọng, vẫn không quên nắm tay Mặc Thiên kéo cô ra khỏi đám người.

Cố Nam Cảnh chỉ có một suy nghĩ:

Cho dù mình bị bắt, cũng phải cứu được Tiểu Thiên.

Thế nhưng khi anh kéo cô, Mặc Thiên lại không hề phối hợp, ngược lại còn kéo anh trở vào, ngược hướng hoàn toàn.

Kết quả là, không chỉ không kéo được Mặc Thiên ra, Cố Nam Cảnh còn bị ăn thêm vài đấm.

Mặc Thiên cạn lời.

Trước đó, cô đã ra hiệu cho Kiều Hạc và Diệp Phi rồi, bảo họ đừng ra tay.

Vì cô phát hiện, dân làng không định g.i.ế.c cô ngay, mà muốn bắt sống để làm nghi thức gì đó, rồi mới giết.

Nên cô cố tình phối hợp, muốn xem bọn họ rốt cuộc định làm gì.

Vì thế mới để hai người kia tránh xa, cho dân làng một cơ hội bắt mình “dễ dàng”.

Ai ngờ—tam ca của cô lại lao đến…

Quá anh dũng!

Một mình chiến ngàn người…

Cuối cùng thảm bại.

Quả nhiên—Cố Nam Cảnh bị bắt cùng Mặc Thiên.

Dân làng áp giải Cố Nam Cảnh và Mặc Thiên, trong khi Kiều Hạc và Diệp Phi đã lên xe, Diệp Phi đạp mạnh ga, kéo Kiều Hạc chạy mất dạng.

Lúc này, Cố Nam Cảnh mắng chửi cả nhà họ Kiều từ trên xuống dưới, đặc biệt là tên Kiều lão nhị, chạy trốn cũng không kéo theo đàn bà con nít bên đó!

Cố Nam Cảnh tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng trong lòng càng lo cho ba người nhà mình hơn…

Thế hai tên Kiều Hạc – Diệp Phi kia đi đâu?

Đương nhiên là vòng ra trấn, mua bùa, chu sa cho Mặc Thiên, rồi còn phải tới khu nghĩa địa quanh làng, đi đào đất ở mộ, đào sâu ít nhất ba mét…

Thật sự là—không coi mình là người nữa rồi…

Quấy rầy cả giấc ngủ của ma quỷ…

Hai người lén lút đi lại giữa những ngôi mộ, cũng không biết tại sao Mặc Thiên không lấy đất ở mộ sư phụ, mà cứ nhất quyết phải lấy trong làng, hơn nữa còn yêu cầu đào đất từ mộ của 20 người khác nhau, và bắt buộc phải là người già, càng già càng tốt…

Cả đời Kiều Hạc chọn đồ cổ, cũng chưa từng chọn mộ mà nghiêm túc như thế này.

Anh bật đèn pin điện thoại, đi phía trước, Diệp Phi đi sau bám sát.

Diệp Phi đánh đ.ấ.m giỏi, cả đời chưa từng sợ ai.

Nhưng mà—không sợ người, không có nghĩa là không sợ ma…

Anh ta bám chặt lấy lưng áo Kiều Hạc:

“Thiếu gia, hay để tôi về theo lão gia đi… Tôi thật sự không muốn sống kiểu này nữa…”

Tôi không muốn ngày nào cũng đi tìm chết!

Kiều Hạc mở đèn pin, không thèm để ý.

Một lúc sau, khi Diệp Phi đang phân tâm nhìn nơi khác—

Kiều Hạc bất ngờ quay đầu, ánh sáng từ đèn pin chiếu ngược vào cằm, lập tức tạo thành mặt âm dương.

Diệp Phi bị dọa nhảy dựng lên, ôm chặt lấy chính mình.

Kiều Hạc nhếch mày cười, tùy tiện ném ra một câu:

“Đào mộ trước rồi tính. Lỡ đâu đào phải mộ của lão quỷ, bị nó theo dõi…

Tới lúc đó, người ngày ngày bị ma đuổi theo chính là cậu đó, Diệp thiếu gia.”

Nói xong còn cười khẽ một tràng.

Diệp Phi vô ngữ nhìn bóng lưng thiếu gia, càng ngày càng lo lắng cho tương lai phía trước.

Bởi vì—thiếu gia cộng thêm Mặc Tiểu Tiên, tổ hợp này đúng là chế độ Địa Ngục mất rồi…


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com