Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 231: Hai thằng nhóc, ngồi đáy giếng nhìn trời



Mặc Thiên rơi xuống giếng.

Dân làng không thấy bóng dáng cô đâu, lại bắt đầu phát điên.

Người này đấm, người kia đá, đánh nhau loạn xạ, như một trận hỗn chiến thực sự.

May mà trước đó Diệp Phi đã thu hết nông cụ của họ, không còn vũ khí, mức độ tấn công của họ giảm đi rõ rệt.

Ở bên ngoài giếng, Cố Nam Cảnh vừa giúp can ngăn, vừa âm thầm chửi thề trong lòng.

Dân làng vốn đều là người thật thà, mà sư phụ của hai thằng nhóc kia, đúng là đồ súc sinh trời đánh, tâm địa ác độc đến mức khiến người dân lương thiện đánh g.i.ế.c lẫn nhau.

Nghĩ đến việc hai đứa con trai của mình từ nhỏ lại đi theo loại người như thế…

Không c.h.ế.t dưới tay hắn ta, đúng là nhặt được cái mạng trở về!

Mặc Thiên ngồi dưới đáy giếng.

Ngước nhìn lên trời.

Tai nghe tiếng đánh nhau loạn xạ bên trên.

Hai thằng nhóc thấy dáng vẻ này của cô cô sư phụ, lại bắt đầu khoe chút kiến thức sách vở ít ỏi của mình:

“Ngồi đáy giếng”, “nhìn trời”!

“Ếch con”, “ọp ọp”!

Hai đứa tuy không lớn lên trong nhà họ Cố.

Nhưng sư phụ xấu xa, mất nết của tụi nó cũng dạy cho được vài thứ.

Ít ra còn dạy nhiều hơn Chân nhân Sài…

Theo lời mấy anh em họ Cố thì: Hai thằng nhóc này, học còn nhiều hơn cô cô chúng một tí xíu…

Mặc Thiên liếc xéo nhìn hai đứa.

Nếu là trước đây, cô đã dán bùa lên người hai thằng ngay lập tức, bắt chúng quỳ xuống xin lỗi.

Nhưng lần này, cô không xử lý ngay.

Ngược lại làm như không nghe thấy, tiếp tục ngồi xếp bằng thiền định, mắt vẫn nhìn lên trời.

Hai đứa bị bơ, nhìn nhau ngượng ngùng.

Cố Thành An, cánh tay mũm mĩm, thúc thúc anh trai Cố Thành Ngôn: “Anh cả, anh ngồi xuống, em leo lên!”

Cố Thành Ngôn nghe vậy, rất phối hợp, chống tay vào tường, cúi người xuống, m.ô.n.g chổng lên, vẫy tay với em trai: “Lên đi!”

An An cũng không khách sáo, leo lên lưng anh trai cái vèo.

Như con sâu đo, từ từ bò lên.

Đứng thẳng người, vươn tay với lên miệng giếng.

Kết quả là, với chiều cao cỏn con của hai đứa, chồng lên nhau cũng chỉ mới chạm tới “mắt cá chân” của miệng giếng.

Còn cách xa miệng giếng lắm.

Hai đứa cố gắng cũng chỉ là uổng công.

Sau một hồi vất vả, cuối cùng chỉ bới được một nắm bùn đất.

Cố Thành Ngôn bị em đè, chân bắt đầu run lẩy bẩy, không chịu nổi bao lâu thì “bịch” một tiếng, cả hai ngã nhào xuống bên cạnh Mặc Thiên.

Mặc Thiên vẫn nhìn trời, không thèm đoái hoài tới hai đứa nhỏ.

Nhưng lần này cô không nhìn lâu.

Rất nhanh sau đó, cô đứng dậy từ đáy giếng.

Được rồi.

Giờ Tý đã đến.

Cô quay đầu lại nhìn hai thằng nhóc, làm cả hai giật mình ớn lạnh.

Chân bước lùi mấy bước.

Lùi mãi tới sát mép giếng.

Mặc Thiên hừ lạnh một tiếng.

Giờ này, cô không rảnh để xử lý chúng.

Phải khống chế dân làng trên miệng giếng trước đã.

Mặc Thiên lấy một mảnh vải vàng, lẩm nhẩm đọc lại chú ngữ một lần nữa cho nhớ rõ trong lòng.

Cô làm theo những gì vải vàng hướng dẫn, tay kết ấn “Quạt hàng yêu trừ quỷ”, miệng đọc chú, theo tiếng chú của cô, lá khô dưới đáy giếng bắt đầu rung động, chẳng mấy chốc rung càng lúc càng dữ dội.

Và theo độ rung tăng lên, âm thanh ẩu đả bên ngoài lại càng lúc càng nhỏ, dần dần im bặt.

Đợi đến khi Mặc Thiên niệm xong pháp chú.

Sự rung động và cả tiếng đánh nhau cũng biến mất không dấu vết.

Dân làng bị hút sạch tà khí, bất ngờ đứng ngây người.

Không bao lâu sau, từng người một quay đầu, lặng lẽ đi về nhà.

Như thể đang mộng du—vô thức bước ra, rồi cũng vô thức quay lại…

Cố Nam Cảnh nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, trong lòng dấy lên một trận chấn động dữ dội.

Đến mức khiến anh bắt đầu nghi ngờ—liệu mấy người trong viện tâm thần, có khi cũng đều bị trúng tà hết rồi…

Nhưng anh nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Ghé sát miệng giếng, hét vào trong:

“Thiên Thiên! Mọi người không sao chứ? Để anh nghĩ cách kéo mọi người lên!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Không cần.” Mặc Thiên đáp cụt lủn hai chữ.

Sau đó, ánh mắt cô chuyển về phía hai thằng nhóc.

Một ngày không đánh, là trèo nóc phá nhà.

Hôm nay, Mặc Thiên nhất định phải dạy dỗ cho ra trò.

Hai thằng nhóc không dám nhìn cô cô.

Giờ đây cả hai đã bị dồn tới tận cùng—sát rìa tường giếng cạn, không còn đường lui.

Nhưng Mặc Thiên vẫn ép từng bước một.

Chiếc giếng vốn đã nhỏ hẹp, cô vẫn cố chen tới, cho đến khi đầu gối gần như chạm vào người bọn chúng mới chịu dừng lại.

Mặc Thiên ngồi xổm xuống, liếc xéo hai đứa:

“Vừa rồi cái trò đó, học được chưa?”

Hai thằng nhóc gật đầu như gà mổ thóc.

Cả hai trông y như mấy tên trộm, vừa sợ Mặc Thiên vừa muốn tỏ ra bản thân lợi hại.

Mắt thì cứ liếc trộm nhìn cô cô hoài.

Thấy cô không chịu rời đi, Cố Thành An lén lút núp sau lưng anh trai Cố Thành Ngôn, cuối cùng lấy hết can đảm buông ra một câu mạnh miệng:

“Sư phụ bọn cháu sẽ đến cứu bọn cháu! Cô là… đồ ác ôn!”

Mặc Thiên liếc qua cả hai, bật ra một tiếng cười lạnh:

“Hôm nay, cô sẽ cho hai đứa biết thế nào là ‘ác ôn’.”

Dứt lời, việc đầu tiên cô làm là kéo phắt chiếc mũ len trên đầu xuống.

Tiện tay tháo luôn sợi dây buộc tóc.

Một mái tóc dài đen nhánh theo đó đổ xuống, xõa khắp vai và lưng.

Mặc Thiên vốn cực ghét có người động vào tóc mình.

Thế nhưng lần này, chính cô lại ra tay.

Cô nhắm mắt lại, tay đưa lên đỉnh đầu, nghiến răng như thể sắp liều mạng, bất ngờ giật một nắm tóc xuống.

Cú này mạnh quá.

Đau đến mức khiến Mặc Thiên rít lên một tiếng.

Cô cúi đầu nhìn đám tóc trong tay, đếm một lượt—ba mươi tư sợi.

Con số này, cô ghi khắc trong lòng.

Mỗi sợi, cô đều phải thay nó… báo thù!

Mặc Thiên nghiến răng ken két, từ trong chiếc túi nhỏ đeo bên người lấy ra hai túi vải đỏ.

Cô chia tóc thành hai phần, nhét vào từng túi.

Sau đó, treo từng túi lên cổ hai thằng nhóc, mỗi đứa một cái.

Cố Thành An và Cố Thành Ngôn liền giơ tay định giật ra.

Nhưng động tác của Mặc Thiên nhanh như chớp—cô khép chặt ngón tay, đặt lên môi, răng cắn một nhát vào đầu ngón tay.

Máu rỉ ra mấy giọt.

Vịt Bay Lạc Bầy

Ngón tay rỉ m.á.u đó, cô đưa thẳng đến trước cổ hai thằng nhóc, chạm vào túi vải đỏ.

Khoảnh khắc ngón tay chạm vào, túi đỏ lập tức phát ra ánh sáng mờ mờ—lóe lên một cái, rồi biến mất.

Khi hai thằng nhỏ kịp phản ứng, định giật túi vải xuống, thì thứ đó đã dính chặt vào da, kéo mãi không ra được nữa…

Mặc Thiên chỉ vào hai đứa:

“Mỗi ngày ba lần, phải làm pháp ở đây. Nhiệm vụ này giao cho hai đứa. Nếu không chịu làm, dân làng bên ngoài sẽ đến tìm hai đứa.”

“Không phải tụi mày kéo tóc cô, định hại cô à? Bây giờ tóc cô đã được đóng ấn lên người hai đứa rồi, nếu tụi mày trốn ra ngoài, lập tức sẽ bị bắt về!”

“Mỗi ngày cô cho Phán Nhi mang cơm đến. Hai đứa cứ ngồi đáy giếng nhìn trời đi, ộp oạp ộp oạp ộp ộp oạp~”

Mặc Thiên cười mỉa vài tiếng, chống tay vào thành giếng.

Nhẹ nhàng, cô trèo lên miệng giếng như con thỏ lớn.

Hai thằng nhóc bên dưới gào rống như heo bị chọc tiết:

“Cứu với! Cứu mạng! Cô ơi! Cứu với!”

Nhưng chẳng ai buồn quan tâm đến chúng.

Cô cô sư phụ thì như thỏ nhảy tót lên khỏi giếng,

Chỉ còn hai đứa nhỏ bơ vơ đứng dưới đáy giếng,

Tội nghiệp, lại cô đơn…

Lúc Mặc Thiên trèo ra khỏi giếng, vừa hay Diêu Phán Nhi và mọi người chạy tới.

Vừa thấy Mặc Thiên, Diêu Phán Nhi liền chạy nhanh tới, nắm lấy tay cô, lo lắng nhìn chằm chằm:

“Thiên Thiên, em không sao chứ? Hai đứa nhỏ làm gì vậy? Chúng đâu rồi?”

Vừa hỏi, ánh mắt cô vừa đảo quanh tìm kiếm.

Nhưng cũng chẳng cần ai nói—chỉ một lát sau, cô đã nghe thấy hai tiếng gào rú inh ỏi vọng ra từ dưới nắp giếng.

Diêu Phán Nhi sững người.

Cô quay sang nhìn Mặc Thiên, hỏi:

“Chuyện… này là sao vậy?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com