“Ngôn Ngôn, An An, hai con phải xin lỗi cô các con thì mới được lên đấy! Mau nói cho cô con biết, ai là người xúi hai đứa làm chuyện xấu?”
Hai thằng nhóc vừa nghe thấy tiếng mẹ, gào to hơn:
“Cô ấy xấu lắm! Mẹ ơi, cứu con! Cứu con với!”
Cả hai đứa ra sức cầu xin mẹ mình.
Nhưng Diêu Phán Nhi nhìn Mặc Thiên một cái, lại liếc xuống giếng một cái, cuối cùng vẫn không dám mở miệng.
Mặc Thiên chắc chắn… phải có lý do của cô…
Mặc Thiên bước về phía Kiều Hạc, chìa tay ra.
Kiều Hạc lập tức hiểu ý “Mặc Tiên Tiên”, nhanh chóng đưa túi đất mộ chuẩn bị từ trước cho cô.
Mặc Thiên vừa cầm lấy liền mở ra ngửi thử, sau đó vỗ vai Kiều Hạc một cái, gật đầu khen ngợi:
“Tìm không tệ, đúng là thứ âm khí nặng như tôi cần. Amhq sinh ra là để làm mấy chuyện kiểu này.”
Kiều Hạc: “……”
Cái mũ to tướng đó, xin tha cho tôi đi…
Tôi còn nhiều khả năng khác mà…
Mặc Thiên chẳng buồn để ý đến sắc mặt anh ta, xách túi đất mộ định đi.
Nhưng nghĩ ngợi một chút, cô lại dừng bước.
Từ trong tay áo, cô rút ra một lá bùa, thả lên không rồi phóng về phía miệng giếng.
Lá bùa vừa bay đến, lập tức biến mất không dấu vết—không biết đã đi đâu.
Và cũng ngay lúc đó, tiếng gào thét của hai đứa nhỏ dưới giếng… im bặt.
Diêu Phán Nhi khi nãy còn nói chuyện với bọn nhỏ, bây giờ lại chẳng nghe được gì.
Cô quay đầu nhìn Mặc Thiên, lo lắng hỏi:
“Thiên Thiên, có chuyện gì vậy?”
Mặc Thiên không trả lời.
Cô đứng cạnh giếng, lẩm nhẩm chú gọi hồn.
Chẳng bao lâu sau, ba bóng ma lững thững hiện ra.
Người bình thường không thấy được, nhưng Diêu Phán Nhi lại có thể.
Vừa nhìn thấy, cô sợ đến nhảy dựng lên, suýt thì té ngửa.
Cố Nam Cảnh vội vàng bước đến đỡ lấy cô.
Nhưng Diêu Phán Nhi vừa cảm giác được người ở gần, sợ đến mức hét toáng lên.
Ban đầu chỉ là suýt té, lần này thì thật sự ngã lăn ra đất.
Mặc Thiên quay đầu nhìn Cố Nam Cảnh, lạnh lùng nói:
“Sao anh còn đáng sợ hơn cả ma vậy?”
Cố Nam Cảnh: “……”
Tay anh còn đang lơ lửng giữa không trung, buông cũng dở, không buông cũng dở.
Anh nhìn Diêu Phán Nhi đầy ngượng ngùng, thở dài một hơi.
Giờ phút này, anh cảm thấy bản thân còn không bằng một con ma…
Mặc Thiên chẳng thèm để ý đến hai người họ.
Vịt Bay Lạc Bầy
Cô đưa tay chỉ ba linh hồn già nua đang lượn lờ, ngẩng cằm ra hiệu:
“Đi xuống dưới chơi với hai đứa nhỏ đi.”
Ba hồn ma ngơ ngác nhìn Mặc Thiên, co rút lại không dám lại gần.
Vị tiểu tổ tông này, là “tiểu Diêm Vương” có tiếng trên núi Đại Đạo.
Tiếng ác vang xa trong giới quỷ hồn.
Ma nào mà xui xẻo đến mức dám lại gần cô ấy…
Ba con ma run rẩy ôm chặt lấy nhau, như thể cái bóng mờ của đối phương có thể giúp bản thân cảm thấy an toàn hơn chút đỉnh.
Mặc Thiên vẫy tay gọi bọn họ:
“Đừng sợ, ta cho các ngươi ba lá bùa bình an. Hai đứa nhỏ kia không bắt được các ngươi đâu. Các ngươi chỉ cần chạy vòng vòng, đừng để chúng bắt được là được. Làm chúng tức lên là xong.”
Ba con ma: “……”
Diêu Phán Nhi: “……”
Lá bùa này, không chỉ trị người… mà còn trị cả ma nữa đó…
Những người còn lại chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu Mặc Tiên Tiên lại đang nói chuyện với ai.
Chỉ thấy Mặc Thiên vung tay về phía ba bóng ma, ba lá bùa bình an lập tức hóa thành ảo ảnh, dán lên n.g.ự.c ba hồn ma già kia.
Bọn họ hoàn toàn không có khả năng phản kháng, chỉ biết ngoan ngoãn theo tay chỉ huy của Mặc Thiên, nháy mắt đã bị đưa xuống dưới giếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Mặc Thiên nhìn theo bóng ma khuất dần, cúi người xuống miệng giếng hét vọng xuống:
“Sợ tụi bây buồn, cô cô tặng ba con ma cho tụi bây chơi. Không cần cảm ơn đâu nha! Nhớ cô cô thì vỗ vỗ cái túi đỏ trên n.g.ự.c là được, cô cô rảnh sẽ xuống thăm.”
Hai đứa nhỏ dưới giếng nghe thấy lời Mặc Thiên mà tức đến nghiến răng nghiến lợi, vừa nghe vừa nhảy loạn lên cố bắt lấy mấy bóng ma đang bay lượn trên đầu.
Hai nhóc người lùn chân ngắn, nhảy mãi mà vẫn chẳng với được gì.
Mấy câu chú Mặc Thiên dạy bọn chúng trước đó giờ chẳng cái nào linh nghiệm.
Hai đứa cứ như khỉ con, nhảy loạn cả giếng, bận rộn vô cùng.
Mặc Thiên thì đứng trên nhìn xuống, vui vẻ ra mặt:
“Chơi vui nhé. Cô cô đi đây.”
Nói xong, cô quay người rời khỏi, đi thẳng về hướng trong làng.
Kiều Hạc và Diệp Phi như hai vệ sĩ nhỏ, tự động lặng lẽ đi theo sau cô.
Thế là bên giếng cạn chỉ còn lại Diêu Phán Nhi và Cố Nam Cảnh, trông hai đứa nhóc đang bị “giam giữ” phía dưới.
Diêu Phán Nhi chỉ do dự đúng năm giây.
Ngay khi Mặc Thiên chưa đi được bước thứ ba, cô đã vội gọi lại:
“Thiên Thiên!”
Mặc Thiên nghe thấy, dừng lại và quay đầu, chờ cô nói tiếp.
Phán Nhi mặt đầy căng thẳng, nhưng vẫn giơ tay chỉ về phía Cố Nam Cảnh, nhỏ giọng hỏi:
“Em có thể… mang anh ta đi luôn được không?”
Cố Nam Cảnh: “……”
Anh… anh còn có cơ hội làm người nữa không…
Mặc Thiên nghiêng đầu liếc nhìn người anh ba của mình:
“Hay là anh cũng nhảy xuống luôn đi, xuống đó bắt ma với con trai anh. Ở trên này cũng bị ghét thôi.”
Cố Nam Cảnh: “……”
Chắc trên đời này chỉ có mỗi cô em gái này… mới nỡ đuổi anh ruột nhảy xuống giếng…
Bị cả vợ cũ lẫn em gái ghét bỏ.
Cuối cùng, Cố Nam Cảnh thật sự bị em gái… đẩy xuống giếng.
Anh vừa rơi xuống, Diêu Phán Nhi liền thở phào nhẹ nhõm, sống lưng như được giải thoát mà thẳng tắp lại.
Cô phất tay với Mặc Thiên:
“Thiên Thiên, em cứ đi làm việc đi, ở đây để chị trông bọn họ.”
Mặc Thiên nhìn Diêu Phán Nhi chằm chằm.
Cô bỗng ý thức được một điều rất quan trọng:
Vậy mà đòi tái hôn sao?
Giữa chọn sống với ma và sống với lão tam nhà mình, Phán Nhi chắc chắn chọn… sống với ma.
Mặc Thiên sờ sờ chiếc nhẫn ngọc bên tay, nghĩ thầm:
Người chết… dễ xử lý hơn.
Mặc Thiên ôm túi đất mộ, bắt đầu đi vòng quanh trong làng.
Cái giếng cạn này, tuyệt đối không phải trung tâm của pháp trận tà ác.
Kẻ xấu chỉ giăng bẫy, khiến cô hiểu lầm trung tâm là giếng, để cô mãi không tìm được nguồn sát khí thật sự.
Như vậy, cô sẽ không thể trở về kinh thành, cũng không thể phá được trận mượn vận của hắn ta.
Mặc Thiên trong lòng âm thầm trợn mắt một cái.
Không những hại cô, còn dám coi thường đạo thuật của cô?
Cô tức đến mức bóp nát luôn cả túi đất mộ trong tay, siết thành một khối rắn chắc.
Tên đó…
Cô nhất định phải lôi hắn ra!
Dù tức, Mặc Thiên vẫn phải đi tìm trung tâm pháp trận.
Dù Đại Đạo thôn nghèo thật, nhưng diện tích thì không nhỏ.
Cô đi khắp cả làng, cũng không thấy nơi nào có sát khí bất thường.
Mãi cho đến khi cô đi đến rìa làng, trước cổng căn biệt thự nhà họ Kiều.
Mặc Thiên mới dừng bước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trong căn nhà.
Trong nhà tối om, yên tĩnh lạ thường.
Nhưng bây giờ, ngôi biệt thự được cho là có phong thủy tốt nhất trong Đại Đạo thôn…
Nó không còn bình thường nữa rồi.
Mặc Thiên nhìn chằm chằm thật lâu, sau đó quay đầu nhìn Kiều Hạc, giọng nghi hoặc:
“Không lẽ anh là tay trong của kẻ xấu?”
Kiều Hạc: “……”
Gánh nặng này… càng lúc càng nặng rồi…
May thay, người trong biệt thự nhanh chóng giúp Kiều Hạc rửa sạch nghi ngờ.
Thì ra, ban ngày hôm qua, Kiều Tuấn Phong đã dẫn Cố Hương Vi và một nhóm bạn bè đến ở trong căn biệt thự này…