Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 233: Kiều Hạc: Người phụ nữ này nhìn quen quen…



Trong biệt thự chỉ còn một quản gia già và hai người giúp việc phụ trách dọn dẹp hằng ngày.

Từ sau lần trước Kiều Hạc trở lại kinh thành, anh chưa từng quay lại Đại Đạo thôn.

Trước kia, anh thường cách một thời gian lại đến ở vài ngày, là vì muốn điều tra ra kẻ đã hại cha mình.

Nhưng giờ đây, sau khi tra được người của Cốc Vu Y là thủ phạm, dùng tà thuật mê hoặc khiến cha anh cùng đoàn người rơi xuống vực, thì anh không cần đến đây nữa.

Việc còn lại là điều tra kẻ đứng sau Cốc Vu Y.

Thế nhưng, càng điều tra sâu, Kiều Hạc càng cảm thấy lực bất tòng tâm.

Như thể có người quăng anh vào một khu rừng đầy sương mù, mà anh chẳng biết phải bước về hướng nào.

Phải nói rằng, người phàm thật sự không biết gì về sức mạnh của huyền học…

Quản gia già đang báo cáo về những người đến nhà ngày hôm qua.

Kiều Hạc nghe xong, nhướng mày:

“Sao Kiều Tuấn Phong lại đến? Sao không báo tôi một tiếng?”

Từ sau khi Kiều Hạc và cha anh lần lượt bị thương, nhà họ Kiều do mẹ và chị gái anh quản lý. Điều này khiến những người trong họ không vui, cảm thấy nhà họ Kiều đang bị “giao cho người ngoài”.

Bởi vì tổ huấn của họ Kiều là: Gia nghiệp chỉ truyền nam, không truyền nữ.

Từ đó, gia đình Tam thúc bắt đầu có động tĩnh, muốn nhúng tay vào sản nghiệp của nhà họ Kiều.

Cũng vì thế, Kiều Hạc nghi ngờ chính Tam thúc là người đã ra tay với anh và cha.

Nên việc quản gia để Kiều Tuấn Phong vào nhà mà không hề báo trước khiến anh thấy khó hiểu.

Quản gia vội vàng giải thích:

“Là lão gia đã dặn từ trước. Ông ấy muốn siêu độ cho bốn vệ sĩ c.h.ế.t oan, nhưng hành động bất tiện, nên giao việc này cho nhà Tam gia. Nói là họ sẽ đưa đại sư tới Đại Đạo thôn làm lễ siêu độ. Vì thế hôm qua thiếu gia Tuấn Phong mới dẫn người đến, tôi mới để họ vào.”

“Ồ?” Kiều Hạc hơi bất ngờ.

Cha anh lại giao chuyện này cho Tam thúc.

Thật sự anh không ngờ tới.

Tuy vậy, anh cũng không truy hỏi thêm, mà liếc mắt ra hiệu cho Diệp Phi:

“Đi lấy camera giám sát ra xem.”

“Vâng.” Diệp Phi lập tức đi lấy laptop.

Trong lúc chờ đợi.

Kiều Hạc nhìn sang Mặc Thiên đang đảo mắt nhìn khắp nơi:

“Là Cố Hương Vi muốn hại cô?”

Mặc Thiên nghiêng đầu liếc lại:

“Tại sao không phải Kiều Tuấn Phong?”

Cô hỏi ngược lại, rồi tự lẩm bẩm một câu:

“Cả hai đều không phải thứ tốt lành gì, rùa đen gặp đậu xanh, vừa mắt nhau thôi.”

Kiều Hạc khẽ nhíu mày, không hiểu tại sao nhà Tam thúc lại muốn hại nhà họ Cố.

Nói họ hại anh và cha thì còn hiểu được, vì tranh đoạt tài sản.

Nhưng hại nhà họ Cố?

Chẳng lẽ có thâm thù đại hận gì?

Trong lòng anh đầy nghi hoặc, nhưng không dám hỏi.

Nghi ngờ Mặc Tiên Tiên?

Đó khác gì tự dâng mặt lên cho cô tát.

Anh cũng không ngốc đến mức đó…

Đúng lúc ấy, Diệp Phi đã mang máy tính đến.

Kiều Hạc và Mặc Thiên cùng ngồi ở giữa ghế sofa, nhìn chằm chằm vào màn hình.

Diệp Phi đã tua tới đoạn video nhóm người của Kiều Tuấn Phong vào biệt thự.

Không ngờ trong đó lại có nhiều gương mặt quen thuộc.

Kiều Tuấn Phong, Cố Hương Vi, và cả vị “sư phụ Lục Liễu” mà Mặc Thiên vừa mới đụng độ gần đây.

Phía sau họ còn có vài người ăn mặc kiểu đạo sĩ nửa mùa.

Bộ dáng đạo sĩ nửa thật nửa giả đó, lập tức khiến Mặc Thiên và Kiều Hạc nhớ tới cái Đạo Viện Phúc Đức đã bị xóa sổ trước kia…

Hóa ra nơi đó giống như tổ gián, diệt một con thì con khác lại sinh sôi, đời đời không dứt…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Mặc Thiên nhìn chằm chằm vào đám người đó, khinh bỉ lắc đầu:

“Bọn họ cùng lắm chỉ là chân chạy. Trận pháp này chắc chắn không phải tên ‘Lục Nón Xanh’ kia bày ra, hắn không có bản lĩnh đó.”

Mặc Thiên dù sao cũng từng giao thủ với sư phụ Lục Liễu.

Tuy đạo thuật của hắn cao hơn cô một chút xíu — nhưng tuyệt đối không thể thiết lập trận pháp mang sát khí lớn thế này.

Xem xong cả nhóm người.

Mặc Thiên cũng chẳng còn hứng thú nữa.

Chuẩn bị ra ngoài tìm trận nhãn mà bọn họ đã bày ở nhà họ Cố, tuy Mặc Thiên không thể hoàn toàn giải được trận pháp, nhưng để tạm thời áp chế nó trong thời gian ngắn, cô vẫn có cách.

Mặc Thiên đứng dậy, định rời đi.

Lúc này, Kiều Hạc lại chăm chú nhìn vào màn hình, nơi người phụ nữ đứng sau lưng “sư phụ Lục Liễu” xuất hiện.

Bất chợt, anh nhíu mày hỏi:

“Diệp Phi, cậu nhận ra người này không? Sao trông quen thế.”

Diệp Phi nghe thấy, lập tức ghé đầu lại gần màn hình.

Người phụ nữ ấy cao ráo, chân dài, không mặc đạo bào mà là một bộ vest đen gọn gàng, tóc buộc đuôi ngựa.

Tuy nhiên, trong tay cô lại cầm phất trần của sư phụ Lục Liễu, trông giống tùy tùng theo hầu hắn.

Diệp Phi nhìn trái nhìn phải, rồi phóng to màn hình nhiều lần.

Cuối cùng, thở dài nhả ra ba chữ:

“Không nhận ra.”

Kiều Hạc thở dài một tiếng.

Biết ngay không nên trông mong gì ở tên này…

Nhưng Kiều Hạc lại là người có trí nhớ cực tốt về gương mặt người khác — cơ bản chỉ cần gặp một lần là không quên.

Mà người phụ nữ này, càng nhìn anh lại càng thấy quen, cứ có cảm giác từng gặp ở đâu đó.

Anh tua đi tua lại đoạn video, nhất là những cảnh quay góc nghiêng, xem tới xem lui không dưới mấy chục lần.

Cuối cùng vẫn thấy — người này… hình như anh quen thật.

Ngay lúc Kiều Hạc còn đang chăm chú nhìn màn hình, bỗng nhiên một bóng người chen vào giữa anh và máy tính, chắn mất tầm nhìn.

Chính là Mặc Thiên — cô nghiêng người nhìn vào màn hình, đứng ngay giữa anh và chiếc laptop.

Mặc Thiên giúp Kiều Hạc xem tướng người phụ nữ kia.

Một lúc sau, cô ngồi phịch xuống bên cạnh Kiều Hạc, lười biếng nói ra kết quả mình vừa xem được:

“Cha mất sớm, đã ly hôn, có một đứa con trai. Tuổi trẻ vất vả, số mệnh gập ghềnh, có khả năng dính vào tù tội. Anh nhớ ra chưa?”

Kiều Hạc: “…”

Không nhớ ra…

Anh đang định nhờ “Mặc tiên tiên” tính ra luôn cái tên của người đó, chắc lúc đó anh mới nhớ được.

Mặc Thiên ngồi khá sát bên Kiều Hạc.

Trên tay cô là chuỗi hạt gỗ trầm hương, hương thơm nhè nhẹ theo không khí lượn lờ bay vào mũi Kiều Hạc.

Nghĩ đến hai lần chảy m.á.u cam trước, toàn thân Kiều Hạc căng thẳng như dây đàn, sợ mình lại mất mặt lần nữa…

May thay, cái mũi lần này giữ vững lập trường, không “phản chủ”.

Bình an vô sự, không loạn.

Kiều Hạc nhìn sang cô nhóc ngồi bên cạnh, rõ ràng vẫn là dáng dấp trẻ con, sao anh lại có mấy suy nghĩ kỳ quặc vậy chứ?

Cũng may Mặc Thiên không để anh suy nghĩ nhiều.

Thấy Kiều Hạc vẫn không nhớ ra, cô đứng dậy, bước ra ngoài biệt thự.

Vừa đi vừa lẩm bẩm:

“Cố Lão Ngũ từng nói, đàn ông mà thấy phụ nữ liền nói ‘trông quen lắm’, đó là kiểu người thích tán tỉnh. Hôm nay thấy cô này quen, mai lại thấy cô khác quen. Miễn là phụ nữ xinh, thì ai họ cũng thấy quen cả.”

Nói xong, Mặc Thiên lững thững rời khỏi biệt thự.

Kiều Hạc ngồi trên sofa, cạn lời.

Đám anh em nhà họ Cố rốt cuộc dạy cô ấy mấy cái lý luận gì kỳ cục vậy?

Vịt Bay Lạc Bầy

Dạy thì chẳng rõ ràng, học thì lại càng mơ hồ.

Không hổ là một gia đình…

Cả cái “tính một đường thẳng” này, chắc cũng là di truyền mất rồi…


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com