Đột nhiên không thể cử động, hơn nữa còn chuyển sang một màu xanh đen, trông cứ như trúng phải tà thuật gì đó.
Diêu Phán Nhi nấp trong góc sân, chứng kiến toàn bộ quá trình.
Cô lập tức móc điện thoại từ trong túi ra.
Mở cuộc gọi video.
Không bao lâu sau, đầu dây bên kia đã kết nối, nhưng không có hình ảnh, chỉ là một màn hình đen kịt.
Diêu Phán Nhi nhỏ giọng nói với màn hình:
“Thiên Thiên, Cố Hương Vi chuyển sang ở kế bên rồi, mẹ tức quá chạy qua tìm nó. Có một người phụ nữ rất lợi hại, tay mẹ đen thui rồi, phải làm sao đây, còn cứu được không?”
Cô sốt ruột kể lại tình hình với Mặc Thiên.
Hôm đó ở thôn Đại Đạo, Mặc Thiên đã kéo cô ra một góc, dặn dò rằng nếu có chuyện gì thì lập tức gọi cho cô ấy.
Giờ xem ra… chuyện này chắc cũng tính là chuyện lớn rồi nhỉ…
Mặc Thiên đang bận.
Hai tay cô dính đầy nước lựu đỏ tươi, khẽ nhấc ngón tay thanh mảnh, giữ điện thoại tựa vào hộp khăn giấy.
Sau đó tiếp tục tách hạt lựu cho Tiểu Hắc cô cô.
Vừa làm, cô vừa quan sát cánh tay của Tô Như Lan qua màn hình.
Nhưng khoảng cách quá xa, không nhìn rõ được đó là loại tà thuật gì.
Nhưng Mặc Thiên không sợ, cô có thần dược vạn năng.
Cô điềm nhiên dặn dò qua điện thoại:
“Không sao đâu, lát nữa chị đi tìm Kiều Hạc, lấy một ít m.á.u của anh ta là được.”
”…”
Lúc này, Kiều Hạc đang ngồi gần đó, bỗng thấy đầu ngón tay đau nhói.
Anh có nên cân nhắc rút sẵn ít m.á.u để dự trữ không nhỉ?
Phòng khi Mặc đại tiên lại cần đến…
Diêu Phán Nhi không biết tình hình bên phía Mặc Thiên.
Vịt Bay Lạc Bầy
Cô tiếp tục phát sóng trực tiếp.
Bình thường lúc nào cũng căng thẳng như con thỏ con bị kinh sợ, vậy mà giờ đối diện với điện thoại, cô lại trấn định hơn hẳn.
Vừa nhìn, vừa tường thuật.
Tức giận thì quát mắng vài câu, lúc này làm gì còn dáng vẻ của một con thỏ run rẩy nữa, đúng chuẩn một con thỏ mẹ đang phát điên.
Mặc Thiên ở đầu bên kia xem đến là thích thú.
Cứ thế, hai người cùng ngồi trước màn hình… xem kịch.
Mặc Thiên tuy đang ở “thôn Đại Đạo”, nhưng tầm mắt đã sớm mở đến tận thủ đô Thượng Kinh rồi…
Không ai trong biệt thự để ý đến Diêu Phán Nhi.
Lúc này công nhân chuyển nhà quá đông, cả sân loạn hết cả lên.
Cố Hương Vi đứng trước biệt thự.
Nhìn cánh tay xanh đen của Tô Như Lan, cô ta chẳng hề có chút áy náy nào.
Ngược lại, chỉ lạnh lùng quan sát, khóe môi còn mang theo ý cười đầy giễu cợt.
Lúc này, từ phía sau cô ta bước ra một người phụ nữ.
Người này dáng cao ráo, khí chất lạnh lùng, tóc buộc cao, mặc nguyên bộ âu phục đen, trên tay cầm một chiếc phất trần, ánh mắt lạnh lẽo quét qua mọi người.
“Mọi người, làm ơn giữ chút phép tắc.”
Tô Như Lan liếc nhìn cô ta, nghiến răng mắng một câu:
“Cùng một giuộc cả thôi, chẳng có ai tốt đẹp!”
Người phụ nữ không để tâm, vẫn giữ gương mặt vô cảm, đứng lặng lẽ phía sau Cố Hương Vi.
Trông như một con rô-bốt không có cảm xúc.
Tô Như Lan có thể cử động cơ thể, nhưng tay thì không thể, vẫn giữ nguyên tư thế giơ lên định tát.
Cố Hưng Quốc lập tức bước tới kiểm tra.
Nhưng bị Tô Như Lan quát lên một tiếng ngăn lại:
“Đừng động vào! Cái này giống hệt lần trước lão nhị chạm vào cái chân đèn đó! Lúc đó Thiên Thiên đã bảo là do con bé này giở trò tà thuật, các người còn nói nó oan uổng! Oan uổng cái rắm!”
Lời mắng xối xả.
Tô Như Lan nhìn bộ đồ hàng hiệu trên người Cố Hương Vi mà tức đến mức sắp bốc khói đầu.
Một bộ đồ thế này, không có sáu con số thì mua nổi chắc?!
Rồi lại nghĩ đến Mặc Thiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Chiếc đạo bào cũ kỹ đầy miếng vá mà con bé mang xuống từ Đại Đạo Sơn…
Đến giờ, vẫn còn tiếc không nỡ vứt đi.
Quần áo, ngoài những bộ do gia đình mua cho, cô chưa bao giờ tự mình mua lấy một cái.
Cho cô ít tiền, cô cũng gói chặt bằng giấy, rồi nhét vào cái túi vải nhỏ của mình.
Hai đứa trẻ này, môi trường sống của chúng… khác biệt một trời một vực!
Nhưng dù vậy, nhà họ Cố chưa từng trách móc Cố Hương Vi.
Dù gì cũng là đứa con đã nuôi suốt hai mươi năm.
Tình cảm không phải là cái máy, không thể nào chỉ cần bấm một cái là lập tức cắt đứt!
Cả nhà họ Cố đều đang tự tẩy não mình, cố gắng đổ hết trách nhiệm có thể cho kẻ khác.
Gây hại là do Trương Oánn hại.
Bị tráo đổi cũng là do kẻ xấu tráo.
Khắp thiên hạ toàn là người ác, nhưng không thể nào Cố Hương Vi lại là kẻ xấu được.
Nhưng… cô ta có nghĩ đến tình nghĩa với nhà họ Cố không?
Không những không, mà còn quay sang làm tổn thương Mặc Thiên.
Hại Mặc Thiên khó khăn lắm mới được về nhà, chưa ở được bao lâu… đã lại phải quay về cái nơi nghèo khó đó.
Tô Như Lan đau lòng cho Mặc Thiên, càng thêm lạnh lòng với đứa con gái giả dối này.
Cố Hưng Quốc cũng không khác gì.
Ông không dám chạm vào vợ mình, mà chỉ quay sang trách móc Cố Hương Vi:
“Hương Vi, con đã làm cái gì vậy? Mau chữa cho mẹ con ngay! Lần trước mẹ con cũng chỉ nói vài câu nặng lời, con định trả thù bà ấy sao?”
Cố Hương Vi nghe vậy, đôi lông mi dài cong vút khẽ chớp chớp, giọng điệu nhẹ nhàng:
“Nhưng không có lý do gì, mẹ lại muốn đánh con. Con không thể nào tự đưa mặt ra cho mẹ tát được, đúng không? Bố, bố bảo mẹ đảm bảo không động tay với con, thì con sẽ nhờ đại sư Ngọc Trúc chữa khỏi tay mẹ.”
“Phì!”
Tô Như Lan không đợi Cố Hưng Quốc lên tiếng, đã phẫn nộ cắt lời:
“Con nhóc này, đừng có mà mơ! Bà đây thà mất cái tay này, cũng không cầu xin mày! Lão Cố, ông nhìn xem cái con gái ngoan mà ông nuôi dạy kìa! Nhìn cho rõ đi!”
Cố Hưng Quốc còn có thể không rõ hay sao?
Trái tim của ông… lạnh hơn cả cơn gió rét đang rít gào ngoài kia.
Cố Bạch Dã đứng phía sau hai ông bà.
Bực tức ném mạnh điếu thuốc xuống đất.
“Hương Vi, em muốn tuyên chiến với chúng tôi sao? Căn nhà này là nhà họ Cố mua cho em, em nghĩ chúng tôi không đòi lại được à?”
Cố Hương Vi nghe vậy, cười nhạt một tiếng.
Cô ta thản nhiên nhún vai, chẳng chút sợ hãi:
“Anh định đòi kiểu gì? Nhà này đã được thanh toán toàn bộ, quyền sở hữu cũng là của tôi. Hơn nữa, lúc mua nhà, đại ca đã nói rõ là tự nguyện tặng tôi. Tôi còn có cả ghi âm đấy. Nếu không tin, anh cứ thử khởi kiện đi.”
Việc này, Cố Hương Vi đã hỏi luật sư từ lâu.
Dù cô ta không phải con ruột, nhưng quyền sở hữu đã được xác nhận.
Cô ta hoàn toàn có quyền giữ lại căn nhà này một cách hợp pháp.
Có kiện ra tòa cũng vô dụng, vì cô ta còn có bằng chứng ghi âm của đại ca.
Cô ta có gì phải sợ chứ?
Vẻ mặt của Cố Hương Vi đầy khiêu khích và ngang tàng.
Nhưng câu nói vừa thốt ra, Cố Nam Cảnh lập tức nhận ra điều gì đó.
“Em biết từ lâu… rằng mình không phải con ruột nhà họ Cố?”
Cố Hương Vi vừa nghe xong, lập tức nhận ra mình đã lỡ miệng.
Cô ta vội vàng lắc đầu phủ nhận, đồng thời lái câu chuyện sang hướng khác:
“Làm sao em biết được! Tam ca, các anh càng ngày càng thích đổ oan cho em. Từ lúc nhà họ Cố tìm được con ruột, các anh nhìn em chỗ nào cũng không vừa mắt!”
Giọng điệu của cô ta… vừa đáng thương, vừa chanh chua.
Người nhà họ Cố nghe xong, vừa lạnh lòng, vừa tức giận.
Ánh mắt nhìn Cố Hương Vi… lạnh như dao.
Hai bên mắt đối mắt, ánh nhìn sắc bén như muốn c.h.é.m vào nhau.