Chỉ thấy hai nhóc con, đầu đội mũ sắt, mắt đeo kính râm, tay cầm ná b.ắ.n đá, vút qua sân như một cơn gió.
Nhỏ xíu một cục, bước chân tí hon.
Nhưng đừng nhìn chân ngắn mà coi thường, chạy nhanh đến mức chớp mắt đã lao đến trước mặt Cố Hương Vi.
Hai đứa mỗi tay nắm một nắm đá, từng viên từng viên lắp vào ná, rồi “biu biu biu” b.ắ.n về phía Cố Hương Vi.
Hai đứa b.ắ.n cực chuẩn, viên nào cũng trúng đích, không lãng phí một viên nào.
Đá b.ắ.n từ đầu Cố Hương Vi xuống đến tận chân.
Cô ta bị b.ắ.n đến nhảy tưng tưng khắp sân.
Cố Nam Cảnh và Cố Bạch Dã thoáng sững sờ, hai anh em liếc nhau.
Họ không tiện ra tay đánh phụ nữ.
Nhưng mà… nhặt đạn thì vẫn được đúng không?
Thế là hai anh em chẳng buồn giữ hình tượng, lập tức ngồi xổm xuống, bắt đầu nhặt đá cho hai đứa nhóc.
Hai người cởi luôn áo vest hàng hiệu của mình, trải xuống đất như một miếng giẻ rách, rồi bốc từng nắm đá lên chất đầy.
Bản năng làm việc của hai người trỗi dậy, lập tức bày trận hậu cần, đảm bảo tiếp tế không đứt đoạn cho hai tiểu quỷ.
Hai đứa nhỏ xông pha tiền tuyến.
Hai anh lớn lo hậu phương tiếp ứng.
Hai ông bà già đứng bên cạnh, mặt đầy dấu chấm hỏi.
Góc sân, vẫn còn một người đang quay phát trực tiếp để xem trò vui.
Cố Hương Vi chạy khắp sân, tránh né hai nhóc con.
Cố Bạch Dã, sau khi đưa xong “đạn”, liếc nhìn đúng thời điểm, nhân lúc mấy người công nhân đang khiêng mô hình lâu đài Lego, liền…
“Vô tình” va nhẹ một cái.
Ngay lập tức—
“Rầm!”
Mô hình Lego đổ sập xuống chân Cố Hương Vi, vỡ nát thành từng mảnh vụn.
Gót giày cao gót của cô ta bị đập một lỗ to, đau đến mức cô ta gào lên oai oái.
Cô ta vừa ôm chân rên rỉ, vừa sơ ý giẫm phải một mảnh Lego, rồi lại…
“Ầm!”
Ngã chỏng vó như một tấm đệm thịt.
Tức giận đến phát khóc, Cố Hương Vi hét lớn:
“Sư phụ Ngọc Trúc! Sư phụ Ngọc Trúc!”
Vừa dứt lời, chỉ thấy người phụ nữ lạnh lùng kia, cuối cùng cũng ra tay.
Cao nhân xuất thủ, lập tức biết ngay lợi hại.
Chỉ trong chớp mắt—
Toàn bộ người nhà họ Cố, sắc mặt tối sầm.
Không chỉ là mặt đen, mà ngay cả tay, cổ…
Tóm lại, tất cả phần da thịt lộ ra ngoài đều đen kịt.
Nhưng có hai đứa thoát nạn.
Chỉ thấy hai tiểu quỷ ngang ngược, vẫn nhảy nhót tưng bừng, tiếp tục “biu biu biu” b.ắ.n về phía Cố Hương Vi.
Sư phụ Ngọc Trúc bình thản hỏi:
“Hai đứa này là người phe mình, có cần xử lý không?”
Cố Hương Vi suýt tức đến ngất.
“Bà bị ngu à! Mau bắt hai đứa nó lại!!!”
Không ngờ, vừa dứt lời, chính cô ta bị câm miệng.
Sư phụ Ngọc Trúc lạnh lùng liếc cô ta:
“Không tới lượt cô chửi tôi.”
Cố Hương Vi: ”……”
Đổi người! Đổi người ngay lập tức!
Lão rùa già Lục Liễu kia sắp xếp kiểu gì vậy?
Phái đến một tên hộ vệ vô dụng, đầu óc cũng có vấn đề!
May mà sư phụ Ngọc Trúc cũng không để hai nhóc con tác oai tác quái nữa.
Bà ta lạnh lùng chỉ tay vào hai đứa nhóc, cảnh cáo:
“Sư phụ của các ngươi sắp tìm các ngươi tính sổ rồi.”
Hai nhóc vừa nghe xong—
Lập tức cất ná, quay đầu chạy thục mạng.
“Sư phụ chưa nói! Không tính! Không tính!”
“Bọn con bị người ta… bắt cóc rồi! Không có cách nào đâu! Không có cách nào đâu!”
Hai đứa vừa hét, vừa ba chân bốn cẳng bỏ trốn.
Để lại cả sân người nhà họ Cố…
Nhìn theo bóng lưng chạy vèo vèo của chúng.
Thật sự không hiểu nổi—
Rốt cuộc hai đứa này phe ai???
Diêu Phán Nhi thấy hai nhóc con bỏ chạy, cũng lợi dụng hỗn loạn lẻn ra khỏi sân.
Hai nhóc quỷ này, lúc bảo vệ cô, thì bảo vệ thật.
Lúc hại cô, cũng hại ra trò.
Cô thật sự không hiểu, cái lão Lục Liễu khốn kiếp kia, cho bọn nhóc ăn bùa mê thuốc lú gì, mà khiến chúng lúc nào cũng trở mặt nhanh như lật sách.
Diêu Phán Nhi chạy theo hai đứa nhỏ về nhà.
Cô vừa định nói chuyện với Mặc Thiên, nhưng nhìn xuống—
Cuộc gọi đã bị cúp từ bao giờ.
Mặc Thiên còn để lại cho cô một tin nhắn thoại:
“Bảo hai đồ đệ nhỏ của ta, sau này ta sẽ truyền cho chúng một bộ đạo thuật bí truyền khác. Tiểu quỷ này, thông minh, giống cô cô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Diêu Phán Nhi cười dở khóc dở.
Hai đứa nhóc này, giống cô cô thật đấy.
Suốt ngày mê bắt quỷ, ngày nào cũng xem bói, tính số.
Sách mà Mặc Thiên đưa cho chúng, chúng lật đi lật lại, dù không biết chữ, nhưng chỉ cần nhìn hình minh họa, cũng có thể học thuộc nội dung y như thật.
Diêu Phán Nhi ngày nào cũng nghe bọn nhóc học.
Mơ mơ hồ hồ, cô cũng học được theo lúc nào không hay…
Diêu Phán Nhi vừa dắt hai đứa nhỏ bước vào nhà, thì Tô Như Lan cùng ba người còn lại cũng lếch thếch quay về.
Cả bốn người trông chẳng khác gì bị sét đánh trúng, trên mặt ngoài tròng mắt trắng và hàm răng trắng ra thì không tìm thấy chút da nào sáng sủa.
Nhưng dù trông thảm hại, mỗi người đều cười toe toét—
Vì Cố Hương Vi còn thê thảm hơn họ nhiều.
Tô Như Lan nhìn chồng và con trai, lần đầu tiên cảm thấy:
Cuối cùng cũng không ngu ngốc nữa.
Trong lòng hả hê vô cùng.
Nhưng—niềm vui luôn ngắn ngủi.
Bốn người vừa về đến nhà, soi gương xong thì nụ cười tắt lịm.
Da tuy đen nhưng lúc này đã có thể cử động được, chỉ là… vẫn đen.
Tô Như Lan đưa tay đen lên che mặt đen, bắt đầu lo lắng:
“Giờ làm sao đây? Giờ phải làm sao? Tiểu Thiên nhà mình lại không có nhà nữa… Cái đen này… có c.h.ế.t người không đấy? Đi khám bác sĩ, liệu có chữa được không?”
Từ sau khi Mặc Thiên về, việc làm ăn của bác sĩ riêng nhà họ Cố giảm sút nghiêm trọng.
Trước đây hễ có chuyện gì là gọi bác sĩ.
Giờ thì, bác sĩ nói gì cũng không ai tin nữa…
Cố Bạch Dã thấy mẹ lo đến mức đi tới đi lui trong nhà, lại nhớ đến lúc trước còn làm bộ khinh thường thuốc giải của Cố Hương Vi, không nhịn được mà bật cười:
“Mẹ à, không phải mẹ bảo dù có c.h.ặ.t t.a.y cũng không cần thuốc giải của cô ta sao?”
Tô Như Lan nghe xong, bụp!
Tặng thẳng cho Cố Bạch Dã một cú vào đầu.
“Tay chặt rồi thì đầu còn chặt được không?!”
Cố Bạch Dã: Hic… không cười nổi nữa.
Cả nhà đen sì, ai nấy ôm mặt lo lắng.
Lúc này, Diêu Phán Nhi lên tiếng:
“Vừa nãy em gọi cho Thiên Thiên rồi, con bé nói không sao nghiêm trọng lắm, bảo em đi mời Nhị gia nhà họ Kiều đến giúp. Mọi người đợi chút, em qua bên kia xem sao.”
Nói xong, cô chạy vèo ra khỏi nhà.
Trong lúc mọi người còn đang chờ, Cố Nam Cảnh cuối cùng cũng có thời gian lấy điện thoại ra, mở đoạn video giám sát do Kiều Hạc gửi.
Tô Như Lan xê dịch lại gần, ngồi bên cạnh con trai cùng xem.
Màn hình hiện lên chính là hình ảnh Cố Hương Vi và Kiều Tuấn Phong đến nhà Kiều Hạc ngày hôm trước.
Tô Như Lan vừa xem vừa chửi, càng chửi càng tức, nhưng rồi đột nhiên im bặt.
Bà nhìn chằm chằm vào màn hình suy nghĩ một lúc, rồi quay sang bảo con trai út:
“Lùi lại chút, để mẹ xem kỹ cô gái kia.”
Cố Nam Cảnh làm theo, tua lại đoạn video.
Tô Như Lan xem đi xem lại vài lần, cuối cùng lẩm bẩm:
“Sao cô gái này nhìn quen thế nhỉ?”
Kiều Hạc nhanh chóng tới nơi.
Vừa bước vào, sửng sốt đứng hình:
Vịt Bay Lạc Bầy
Nhà họ Cố đổi nghề làm than đá rồi à?
Sao mặt ai nấy đen như vừa chui ra từ bãi than thế này?
Nhưng Kiều Hạc hiểu rõ:
Chuyện không nên hỏi, thì đừng hỏi.
Anh không nói gì, chỉ chào một tiếng, rồi ngồi xuống,
rút ra một cây kim đã khử trùng, tự tiêm cho mình một mũi…
Giờ anh đã là một “thuốc dẫn” thành thục:
Tự chích, tự lấy máu, tự ngoan ngoãn đưa tới.
Trong chén không chỉ có máu, mà còn có một ít bột thuốc do Mặc Thiên chuẩn bị.
Kiều Hạc cũng không biết là gì, dù sao Mặc Thiên nói sao thì anh làm vậy, trộn đều m.á.u với thuốc, rồi mang bát đưa cho Tô Như Lan.
Tô Như Lan nhìn Kiều Hạc với vẻ áy náy:
“Kiều Hạc à, nhà chúng tôi thật sự nhờ cậy cậu nhiều lần quá. Sao mà m.á.u cậu… lợi hại thế? Mẹ cậu khi mang thai có phải ngày nào cũng uống thuốc Bắc không?”
Kiều Hạc: “…”
Câu này… có thể nói chuyện đến c.h.ế.t luôn đấy.
Cả nhà họ Cố đều truyền cái khả năng nói chuyện này chắc?
Nhưng tất nhiên Kiều Hạc không nói gì,
không để Tô Như Lan mất mặt — dù sao anh không mang họ Cố.
Anh chỉ đưa bát m.á.u tới:
“Dì Tô, Mặc Thiên nói, bôi cái này lên chỗ da bị đen, sẽ nhanh chóng khỏi thôi.”
Chỉ cần dính ba chữ “Mặc Thiên nói”, nhà họ Cố không ai dám nghi ngờ.
Lập tức cầm lấy bát, bôi đầy lên mặt, chẳng ai thèm quan tâm là m.á.u hay không m.á.u nữa…
So với việc bị chặt đầu, thì thế này vẫn tốt hơn!
Kiều Hạc không dám nhìn.
Cảnh tượng bôi m.á.u mình lên mặt người khác, anh vẫn chưa thể quen.
Anh quay đầu sang hướng khác, ánh mắt rơi trúng vào màn hình điện thoại trên bàn trà.
Trên màn hình, gương mặt người phụ nữ kia đang bị phóng to.
Kiều Hạc cau mày, lập tức quay sang hỏi Tô Như Lan: