Bởi vì trước khi Mặc Mặc nhảy xuống biển, hai người vừa mới ly hôn.
Vì vậy, mọi người đương nhiên cho rằng là lão Tư ép Mặc Mặc ly hôn, khiến cô ấy nghĩ quẩn mà chọn cách tự tử.
Lão Tư không phản bác, cũng không giải thích.
Dĩ nhiên, anh cũng không hề quên.
Vì mỗi ngày anh ăn ở luôn trên con thuyền đó, trôi dạt khắp nơi, chưa từng ngừng tìm kiếm Mặc Mặc dù chỉ một khắc.
Quãng thời gian ấy, là quãng đen tối nhất của nhà họ Cố.
Phán Nhi vất vả sinh được một cặp song sinh thì lại bị báo là “chết rồi”, Mặc Mặc đột nhiên đề nghị ly hôn với lão Tư, chưa đầy nửa tháng sau, đã nhảy xuống biển tự vẫn.
Nhà họ Cố lúc đó như bị sét đánh giữa trời quang.
Cả ngôi nhà—không còn chút tiếng cười nào.
Khi nhắc đến Mặc Mặc, Tô Như Lan đỏ hoe cả vành mắt.
Diêu Phán Nhi cũng chẳng khá hơn mẹ chồng mình là bao.
Vịt Bay Lạc Bầy
Cố Nam Cảnh và Cố Bắc Thừa là anh em song sinh, ngay cả chuyện cưới vợ cũng sát nút nhau.
Diêu Phán Nhi vốn không bị Cố Hương Vi chèn ép quá nhiều—chỉ bởi vì luôn có Mặc Mặc che chở.
Mặc Mặc như chiếc ô bảo vệ cho cô ấy vậy.
Nhưng không hiểu vì sao—
Sau khi cô sinh con, hai đứa nhỏ bị báo là đã “chết”, thì người bạn duy nhất của cô cũng biến mất…
Tô Như Lan và Diêu Phán Nhi—mắt đỏ hoe, ánh mắt lạc vào hồi ức…
Cái cảm giác đau đớn khắc cốt ghi tâm khi ấy…
Dù hiện tại con cái đã tìm lại được,
Nhưng chỉ cần nhớ lại, vẫn như có ai bóp nghẹt tim…
Bầu không khí trong nhà họ Cố lại trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
Mọi người như bị kéo ngược về cái ngày đen tối năm xưa,
Chôn chân mãi không thể bước ra…
Còn Kiều Hạc – người ngoài cuộc,
Nhìn thấy tình hình nhà họ Cố thế này,
Không dám ở lại lâu.
Anh lập tức chào hỏi, chuồn khỏi nơi không thuộc về mình.
Về đến nhà họ Kiều, Mặc Thiên “vèo” một cái nhảy ra chắn trước mặt,
Hai người đứng gần đến mức mắt suýt không lấy được nét:
“Máu của anh có hiệu quả không?”
Kiều Hạc bị cô dọa cho giật mình, lùi ngay một bước, kéo giãn khoảng cách:
“Hiệu quả, pháp mà đại sư Mặc chỉ dạy, làm sao mà không hiệu quả được.”
Nói xong, anh quay người về phòng khách, Mặc Thiên lững thững đi theo phía sau.
Kiều Hạc mở miệng luôn:
“Cái vị sư phụ Ngọc Trúc kia, mẹ em và chị dâu ba em bảo nhìn quen lắm, nói giống Mặc Mặc.”
Anh vội vàng bổ sung thêm:
“Mặc Mặc là chị dâu tư của em.”
“Chị dâu tư ba năm trước, nhảy xuống biển từ du thuyền. Chuyện đó từng gây bão mạng, video đầy rẫy, em lên mạng tìm là thấy. Lúc ấy dân mạng đều nói là anh tư ép chị ấy phải chết.”
“Ồ. Thì cũng không phải không thể.”
Kiều Hạc: “……”
Cô bé này, đúng là hiểu rõ anh trai mình.
Nhưng thật ra chuyện này, có khi lại oan cho Cố Bắc Thừa thật.
Nói về cặp tình cảm tốt nhất nhà họ Cố, phần lớn đều nghĩ tới hai người họ…
Chỉ tiếc rằng—
Một cặp vốn rất đẹp đôi—
Cuối cùng lại chia cách bởi sinh tử.
Ờ thì…
Cũng có thể không phải sinh ly tử biệt, bởi vì Mặc Thiên nói là chưa chết…
Kiều Hạc nhìn Mặc Thiên, chờ xem cô có động tĩnh gì.
Chỉ thấy Mặc Thiên nghiêng đầu, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Một lúc lâu sau, cô chìa tay về phía Kiều Hạc:
“Đưa video giám sát cho tôi xem lại.”
Kiều Hạc nghe vậy, lập tức lấy điện thoại ra, mở đoạn video đó, rồi đưa cho Mặc Thiên.
Mặc Thiên cầm điện thoại, đặt lên giá đỡ.
Sau đó cô bắt đầu bày quầy ngay trên bàn trà.
Thùng gỗ rút thẻ bói, bàn bát quái, bút lông chu sa, sổ tay nhỏ—cô trải kín một bàn.
Mặc Thiên dán mắt nhìn khuôn mặt người phụ nữ trong màn hình, tay thì vừa bận bịu, vừa loạn xạ làm phép.
Kiều Hạc nhìn không hiểu, nhưng anh biết:
Không được nghi ngờ Mặc đại sư!
Mặc Thiên mở sổ tay nhỏ ra, đưa cho Kiều Hạc:
“Nè, ghi đi.”
Kiều Hạc không nói hai lời, ngoan ngoãn cầm lấy.
Anh đã hiểu rất rõ rồi—kiếm hai ngàn tiền công đúng là chẳng dễ gì…
Chỉ là—
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Hồi trước đi làm vì để cứu ba, nhưng giờ ba đã tỉnh rồi, anh còn ở lại đây làm gì…?
Không kịp để Kiều Hạc nghĩ thêm, Mặc đại sư đã mở miệng.
Mặc Thiên bấm đốt ngón tay, vừa tính vừa lầm bầm trong miệng:
“Chồng trước của người phụ nữ này, phúc vượng, tài vượng, sự nghiệp vượng. Nhưng tay có dính m.á.u người. Tuy nhiên, không gặp tai hoạ tù tội, m.á.u đó là hợp pháp, hợp quy.”
Nếu không biết nghề nghiệp của Cố Bắc Thừa, thì Mặc Thiên chắc cũng đoán không ra điều này.
Nhưng cô nhớ rất rõ—lần đầu gặp lão tứ, cô ngửi được mùi m.á.u pháp sư trên người anh ta.
Rất có thể là do công việc điều tra đặc thù,tay dính m.á.u nhưng vẫn hợp pháp.
Điều này, cô đoán trúng.
Mặc Thiên tiếp tục nhìn chằm chằm người phụ nữ trong video, tiếp tục suy diễn:
“Người phụ nữ nàg có một đứa con trai, tuổi không lớn, nhưng duyên mẹ con không thuận, có lẽ không ở cùng nhau.”
“Tuổi trẻ của người này vô cùng trắc trở, vận mệnh sau đó sẽ xuất hiện một ngã rẽ, có thể sống, cũng có thể c.h.ế.t - hai con đường cách biệt như trời với đất.”
Mặc Thiên lẩm bẩm, tự nói tự nghe.
Kiều Hạc ghi chép từng chữ một, chẳng khác gì học sinh tiểu học.
Dù sao thì sổ này còn phải đưa cho cấp trên xem nữa, ít nhất cũng phải để người ta đọc hiểu chứ…
Một người nói, một người viết,
phối hợp vô cùng ăn ý.
Càng tính, Mặc Thiên càng ra nhiều thông tin, càng chi tiết.
Hai người họ đều bắt đầu cảm thấy—
Người này, rất có thể chính là Mặc Mặc, người “chết không thấy xác”…
Còn chưa tính xong, Vũ Vệ gắn trên túi của Mặc Thiên đột nhiên “ư ử” lên hai tiếng.
Ngay sau tiếng kêu đó, Mặc Thiên lập tức cảm nhận được có sự thay đổi bên ngoài.
Có người đang dùng pháp thuật nhắm về phía bọn họ.
Pháp lực rất mạnh mẽ.
Nhưng vẫn còn đang trong quá trình thi triển, trận pháp chưa thành hình.
Mặc Thiên bất ngờ đứng bật dậy, trên mặt nở nụ cười:
“Tới rồi!”
Kiều Hạc vẫn chưa biết chuyện gì, nghi hoặc nhìn cô:
“Cái gì tới rồi?”
Mặc Thiên chớp mắt nghịch ngợm:
“Người muốn tìm chết, tới rồi.”
Hiện tại vẫn đang là ban ngày.
Mặc Thiên không thể trực tiếp lao ra, nếu bị phát hiện, người kia mà ngưng trận thì phiền.
Cô vội vàng hóa trang, rồi chạy ra xe của Kiều Hạc.
Kiều Hạc vừa nhìn thấy cô, há miệng mấy lần,
cuối cùng vẫn chẳng nói nên lời.
Người khác hóa trang—là sợ bị nhận ra.
Cô gái này hóa trang—là sợ người ta không nhận ra!
Mặt bôi đen sì sì, còn kinh dị hơn cả quỷ trong phim.
Trên người còn mặc đồng phục của cô lao công nhà anh, mà cô lao công ấy béo gấp đôi Mặc Thiên, nên mặc lên trông như áo biểu diễn với ống tay dài lả lướt, mà khổ nỗi—cô còn không biết múa…
Kiều Hạc suýt ngất.
Anh cố gắng tiêu hóa “trang phục dọa người” này, chỉ đành thở dài, lắc đầu bất lực, không nói thêm gì.
Dù sao thì—cô nàng này vui là được…
Kiều Hạc không dừng xe ở ngoài sân nhà Cố Hương Vi, mà lái ra khỏi khu biệt thự, đỗ ở một gò đất cao đối diện khu biệt thự, vừa hay có thể nhìn thấy nhà của Cố Hương Vi và cả nhà họ Cố.
Mặc Thiên vừa xuống xe, đã lanh lẹ trèo lên cây.
Từ nhỏ sống trên núi, leo cây đối với cô còn dễ hơn khỉ.
Cô chọn một cành cây to ngồi xuống, rồi nhìn thấy—tên rùa già Lục Liễu đang đứng trong đình sau nhà Cố Hương Vi.
Tay cầm kiếm gỗ đào, chân bước từng bước lạ kỳ, như đang nhảy một điệu vũ kỳ dị.
Mặc Thiên chưa từng thấy loại trận pháp này.
Dù không dám khẳng định, nhưng các loại pháp trận đạo gia cô đều học qua cả.
Thế nhưng bộ pháp của Lục Liễu này, hoàn toàn khác đạo gia, chắc chắn là đã được cải tiến từ nhiều nguồn khác nhau.
Mặc Thiên bắt đầu ghi nhớ thật nhanh từng bước chân, từng chiêu kiếm của hắn, quyết không để sót bất kỳ chi tiết nào.
Lục Liễu không hề biết có người đang nhìn lén mình.
Vì người nhìn—không phải người thường, cao nhân thì tự có cách ẩn thân, không dễ bị phát hiện.
Hắn vẫn tiếp tục thi triển, một trận pháp hoàn chỉnh kết thúc,
kiếm gỗ đào trong tay hắn đột nhiên chỉ về phía nhà họ Cố.
Theo hướng kiếm chỉ, một luồng hàn quang lao vút ra.
Dưới ánh nắng ban ngày vẫn sáng rực lạ thường, uy lực như sấm sét.
Nhưng—khi ánh sáng còn nửa đường, bỗng dưng tắt lịm…
Lúc đầu lao đi cực nhanh, giữa chừng lại phanh gấp một cách kỳ lạ.
Lục Liễu giật mình, nghi ngờ nhìn xung quanh.
Không phát hiện điều gì đặc biệt, cũng không cảm nhận được có pháp lực phản lại.
Hắn trầm ngâm vài giây, rồi thử lại lần nữa.
Nhưng lần này—
kết quả vẫn y chang.
Lục Liễu nổi giận, “phì” một tiếng đầy cáu bẳn.
Không cam tâm, lại lại lại một lần nữa, dốc toàn lực vung kiếm gỗ đào—