Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 239: Mặc Mặc là ai?



Tô Như Lan vẫn đang bôi m.á.u lên mặt.

Nói cũng lạ—

Bà chỉ mới chấm chút m.á.u bằng tăm bông rồi thoa lên da, đám màu đen ghê rợn kia lập tức tan biến như khói thuốc bị thổi bay, chỉ trong chớp mắt.

Bà còn chẳng nghe rõ Kiều Hạc vừa nói gì.

Chỉ chăm chăm nhìn tay mình, lật qua lật lại ngắm nghía, rồi vội vàng lấy gương nhỏ soi trái soi phải—ngay cả gương mặt cũng đã khôi phục như cũ.

Tô Như Lan như vừa tìm được thứ gì đó thú vị.

Bà cầm tăm bông chấm tiếp máu, chạy đến chồng, con trai út, con trai thứ sáu, lần lượt chấm lên trán mỗi người.

Máu này chẳng khác nào bút xóa thần kỳ.

Chỉ một chấm nhỏ—

Ai mà ngờ được?

Mặt đen sì lập tức hóa thành trắng bóc!

Tô Như Lan ôm chặt cái bát như bảo vật gia truyền.

Ban đầu bà còn lo chỗ m.á.u ít ỏi này có đủ bôi không.

Giờ nhìn lại—chứ không phải là quá dư sao?!

Bôi thêm mười hay hai mươi gương mặt nữa cũng chẳng hết.

Trong đầu bà lóe lên một ý tưởng, lập tức quay sang nhìn con trai út và con trai thứ sáu, mặt mày hớn hở:

“Hai đứa con, hay là đánh con nhỏ đó thêm trận nữa đi, mẹ đứng ngoài cửa làm đội cứu hộ cho!”

Cố Nam Cảnh: “…”

Cố Bạch Dã: “…”

Từ “mẹ ruột” viết thế nào nhỉ?

Toang rồi—mù chữ đúng là dễ lây thật…

Tô Như Lan thấy hai đứa con không ai hưởng ứng, tự chu môi tỏ vẻ cụt hứng.

Bà quay sang định cảm ơn Kiều Hạc—

Không ngờ đúng lúc này, người gác cổng báo lại: Cố Hương Vi cử người đến đưa thuốc.

Nghe vậy, Tô Như Lan lập tức bật một cái bĩu môi đầy khinh bỉ.

Nhưng rồi bà vẫn bảo quản gia cho người vào—phải để người của Cố Hương Vi thấy rằng, nhà họ Cố chẳng cần thuốc của cô ta vẫn tự chữa được!

Không lâu sau, quản gia dẫn một người phụ nữ vào.

Người đó chính là Ngọc Trúc.

Khuôn mặt cô ta lạnh như robot.

Không phải kiểu công nghệ thẩm mỹ như Cố Hương Vi, mà là vẻ tự nhiên nhưng vô cảm, một nét mặt lạnh lùng, hờ hững—có lẽ do cô ta vốn không thích cười.

Ngọc Trúc mặt lạnh băng bước vào phòng khách, quét mắt nhìn một vòng nhà họ Cố:

“Cô Cố có lòng tốt, bảo tôi mang thuốc tới cho mọi người. Nhưng có vẻ không cần nữa rồi.”

“Cô ta có lòng tốt?”

Nghe xong, Tô Như Lan lập tức chế nhạo:

“Nếu cô ta có lòng tốt, thì trên đời này đã chẳng còn kẻ xấu nào!”

Ngọc Trúc liếc mắt nhìn bà, hờ hững đáp lại:

“Vẫn còn những kẻ xấu hơn. Bà sớm muộn gì cũng gặp thôi.”

Tô Như Lan nghẹn họng.

Bà đứng đơ vài giây, mới tìm lại được giọng nói của mình:

“Bọn cô—rốt cuộc định giở trò gì với nhà tôi?”

Nghe vậy, Ngọc Trúc khẽ nhún vai, hờ hững nói:

“Nói cho bà biết thì sẽ bị cảnh sát bắt.”

Tô Như Lan: “…”

Câu này—bắt bẻ sao được đây?

Cô gái này nói chuyện kiểu gì vậy?

Y chang con bé Thiên Thiên nhà bà—một phong cách chuyên chọc tức người khác đến hộc máu.

Nhưng kỳ lạ là, Tô Như Lan không có ấn tượng quá xấu về cô ta.

Lúc trước khi đấu với Cố Hương Vi, cô gái này nhìn chẳng giống cánh tay đắc lực gì, mà giống một kẻ chuyên kéo chân đồng đội hơn.

Bây giờ nghe cô ta nói chuyện—nhân thiết không sụp đổ chút nào.

Vẫn y hệt một kẻ chuyên phá đám.

Mắt Tô Như Lan chợt lóe lên.

Bà chợt nảy ra một ý tưởng—

Nếu dụ dỗ con bé ngốc này, có khi lại moi được chút tin tức!

Nghĩ vậy, bà lập tức đổi sang bộ mặt tươi cười, tiến lên định nắm tay cô ta lấy lòng.

Không ngờ Ngọc Trúc phản ứng cực nhanh, lập tức lùi một bước tránh đi.

Tay Tô Như Lan lơ lửng giữa không trung, muốn rút về cũng dở, để đó cũng không xong.

Sau vài giây, bà cười gượng, nhưng vẫn không quên mục đích của mình.

Bà tiếp tục nói:

“Sư phụ Ngọc Trúc, cô xem Cố Hương Vi trả cô bao nhiêu, tôi có thể trả gấp mười lần. Nhà tôi cũng cần người bảo vệ, mà tôi thấy pháp thuật cô cũng cao cường, hay là chuyển sang làm cho tôi đi?”

Ngọc Trúc nhìn bà chằm chằm, lạnh lùng phun ra bảy chữ:

“Tôi trông có ngu lắm à?”

Tô Như Lan: “…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lại không đối đáp được.

Ngọc Trúc cũng không phí lời nữa.

Cô nhẹ nhàng đẩy cái lọ nhỏ trong tay—lọ thuốc lập tức tự động bay đến bàn trà.

“Thuốc đã đưa rồi, lần sau vẫn có thể dùng tiếp. Nhà bà nhiều chuyện lắm.”

Nói xong, cô quay người đi ngay, chẳng thèm lưu luyến chút nào.

Dáng đi của cô ấy nhẹ nhàng đến mức giống như hồn ma đang lơ lửng về phía cửa.

Khoảnh khắc cô xoay người—

Tô Như Lan đột nhiên sững sờ.

Góc nghiêng đó…

Quá quen thuộc.

Vịt Bay Lạc Bầy

Quen đến mức khiến bà suýt bật khóc.

Bà lại nhớ tới hình ảnh người phụ nữ trong đoạn video trên điện thoại khi nãy.

Não bà còn chưa kịp phản ứng, miệng đã buột nói:

“Cô gái, tôi có quen cô không?”

Ngọc Trúc khựng lại một chút, chẳng buồn suy nghĩ, ném lại ba chữ:

“Không quen biết.”

Nói xong—

Bóng cô lại tiếp tục trôi đi…

Tô Như Lan trừng mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kia.

Bà lẩm bẩm, vẻ mặt khó hiểu:

“Sao càng nhìn càng thấy quen… Nhưng mặt này thì chưa từng thấy qua. Mà vóc dáng này… giống ai nhỉ?”

Bà vừa dứt lời, thì Kiều Hạc đã phản ứng trước.

Anh cũng có cảm giác giống hệt—

Chỉ có góc nghiêng và bóng lưng là quen thuộc, chứ chính diện hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.

Anh chợt nhớ lại khi Mặc Thiên xem đoạn ghi hình ở thôn Đại Đạo, đã từng bói một quẻ cho người phụ nữ kia.

Anh lập tức nói với Tô Như Lan:

“Dì Tô, lúc Mặc Thiên xem đoạn video đó ở thôn Đại Đạo, cô ấy nói người phụ nữ này cha mất sớm, đã ly hôn, có một đứa con trai, tuổi trẻ lận đận, sau này có thể sẽ vướng vào lao lý.”

Anh vừa nói xong, Tô Như Lan lập tức nắm ngay một từ khóa: “vướng vào lao lý”.

Bà vỗ đùi đánh đét, bực dọc nói:

“Đi theo Cố Hương Vi thì vào tù chỉ là chuyện sớm muộn! Mau bắt hết lại, nhốt cả đời cho rồi!”

Tô Như Lan thì chưa kịp nhận ra gì—

Nhưng Diêu Phán Nhi thì lập tức nghĩ tới một người.

Lúc nãy xem đoạn ghi hình, cô đã lờ mờ cảm thấy quen, giờ nghe đến những từ như “cha mất sớm”, “ly hôn”, “số phận lận đận”… tất cả trùng khớp hoàn hảo với người cô nghĩ đến.

Diêu Phán Nhi lập tức căng thẳng đứng bật dậy, nhìn chằm chằm Tô Như Lan:

“Mẹ… người phụ nữ kia… có giống… Mặc Mặc không?”

Mặc Mặc…

Hai từ ấy—

Vừa vang lên đã như một vết sẹo bị xé toạc trong nhà họ Cố.

Vừa được nhắc đến, sắc mặt tất cả mọi người trong phòng lập tức thay đổi.

Như thể có máy lạnh bật cực đại trong một giây, nhiệt độ trong phòng rớt xuống ngột ngạt.

Tô Như Lan há hốc miệng, sững sờ nhìn Diêu Phán Nhi.

Hồi lâu sau, bà mới khẽ gật đầu, giọng run run:

“Giống… giống lắm… Chính là giống Mặc Mặc…”

Mặc Mặc là ai?

Mặc Mặc là con dâu thứ tư của Tô Như Lan.

Là vợ trước của Cố Bắc Thừa.

Là nhân vật chính trong một đoạn video tự tử từng gây chấn động khắp mạng xã hội.

Tên thật của Mặc Mặc là Mặc Tiểu Nhụy.

Hơn ba năm trước, Mặc Mặc đã nhảy xuống biển từ một du thuyền sang trọng…

Mặc một chiếc váy đỏ rực, trước ánh mắt của hàng trăm người trên tàu và vô số chiếc điện thoại đang ghi hình, cô lao mình xuống biển khơi giữa đại dương.

Đoạn video ấy, Tô Như Lan chỉ xem một lần,

Nhưng cả đời cũng không thể quên.

Trong giấc mơ, bóng dáng đó vẫn thỉnh thoảng hiện về…

Kể từ ngày hôm đó, Mặc Mặc biến mất giữa đại dương—

Sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác.

Tất cả mọi người đều biết, kết cục sẽ là gì.

Vùng biển đó đã thuộc vào trung tâm đại dương, ngay cả đội cứu hộ cũng phải khuyên gia đình từ bỏ, vì không tìm thấy là điều hiển nhiên…

Nhưng suốt hơn ba năm qua, Cố Bắc Thừa vẫn không ngừng tìm kiếm.

Từ lúc xảy ra chuyện đến bây giờ, chưa một ngày nào anh ngừng lại.

Dù cho tất cả mọi người đều nói:

“Mặc Mặc đã c.h.ế.t rồi.”

Nhưng Cố Bắc Thừa chỉ có một câu:

“Cô ấy… vẫn còn sống.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com