Mặc Thiên và Vũ Tuyết đi phía trước, Trì Tu Viễn theo sát phía sau.
Anh ta đang chờ xem con bé này còn bày ra được chiêu trò gì nữa.
Gió lạnh rít từng cơn trên núi, may mà người bình thường không nhìn thấy mấy thứ kỳ quái.
Núi này vốn không cao, đường núi lại được sửa sang khá bằng phẳng, leo lên không khó.
Mặc Thiên và Vũ Tuyết nhanh chóng tới được lưng chừng núi.
Vũ Tuyết liếc nhìn ra sau một cái, thấy nhóm người kia vẫn còn cách một đoạn, lúc này mới ghé sát tai Mặc Thiên, nhỏ giọng hỏi:
“Thiên Thiên, em đọc hiểu di thư rồi à?”
Mặc Thiên: “Không hiểu.”
“Hả?” Vũ Tuyết hoảng lên, vội túm lấy tay cô.
Con bé này gan cũng to thật!
Tên Trì Tu Viễn kia nhìn qua là biết kiểu người lòng dạ hiểm độc!
“Thiên Thiên, giờ phải làm sao? Em lừa bọn họ vậy, họ sẽ không tha cho em đâu.” Vũ Tuyết càng nói càng lo, đưa tay chạm vào tấm bùa hộ thân trước ngực, “Thiên Thiên, cái bùa này… có bảo vệ được hai đứa mình không?”
Mặc Thiên không trả lời thẳng.
Vũ Tuyết chẳng hiểu cô đang toan tính gì, tất nhiên càng thêm bất an.
Nhưng Mặc Thiên lại điềm tĩnh vỗ nhẹ lên tay cô:
“Dù không hiểu di thư, nhưng em biết chỗ giấu đồ.”
Vũ Tuyết ngơ ngác: “…”
Không hiểu lắm…
Mặc Thiên cũng không giải thích thêm, chỉ căn dặn tiếp:
“Về chuyện ba mẹ chị, tên họ Trì kia chưa nói hết đâu. Anh ta chắc chắn biết rất nhiều. Tối nay phải để anh ta nói thêm chút nữa, sáng mai là cảnh sát tới bắt rồi.”
Nghe vậy, Vũ Tuyết khẽ gật đầu.
Lúc này, cả hai đã dừng lại trước một ngôi mộ.
Trên bia ghi tên Chung Tú Văn và một người phụ nữ khác.
Đây là nơi âm khí nặng nhất trên núi.
Mặc dù trong di thư không ghi rõ vị trí giấu đồ, nhưng Mặc Thiên biết: minh khí chỉ có thể được cất giữa nơi có người chết, như vậy mới không bị phát hiện.
Cho nên, căn nhà ma kia tuyệt đối không phải nơi cất giấu.
Khả năng lớn nhất – chính là trên ngọn núi nơi Chung Tú Văn được chôn cất.
Dù Mặc Thiên không ngửi thấy mùi minh khí, nhưng cô có “trợ thủ đắc lực” – Tiểu Hắc.
Chuyện tìm âm khí thì Tiểu Hắc cô cô là số một.
Mặc Thiên lấy Tiểu Hắc trong lòng ra, đặt xuống đất rồi vỗ nhẹ lên m.ô.n.g nó.
Tiểu Hắc lập tức biến mất vào màn đêm.
Trì Tu Viễn nhìn cô đầy cảnh giác, lạnh giọng cảnh cáo:
“Đừng giở trò, nếu không tìm thấy, cô xuống đó làm bạn với bà Chung luôn đi.”
Mặc Thiên không thèm để ý, chỉ nhìn về hướng Tiểu Hắc vừa chạy.
Không bao lâu sau, từ một ngôi mộ phía xa vang lên tiếng mèo kêu.
Mặc Thiên lập tức chạy tới.
Chỉ thấy đó là một ngôi mộ cũ nát, bia đá rẻ tiền, đã nứt hết, ảnh người đàn ông trên bia cũng mờ không thấy rõ.
Tiểu Hắc ngồi bên cạnh, đang cào đất ở mé bia.
Trì Tu Viễn bước tới, nhíu mày hỏi:
“Cô tin con mèo đó à?”
Mặc Thiên nghiêng đầu nhìn anh ta:
“Không tin thì cứ thử xem.”
Trì Tu Viễn hừ lạnh một tiếng.
Lúc này dù chỉ là một tia hy vọng, anh ta cũng không thể bỏ qua.
Anh ta ra hiệu cho thuộc hạ.
Bốn người lập tức chạy tới chỗ đốt vàng mã, lén lấy hai cái xẻng, rồi bắt đầu đào đúng vị trí Tiểu Hắc chỉ.
Nói cũng lạ—
Đào sâu xuống dưới bia mộ rồi mà vẫn chưa thấy đáy.
Đất bên dưới rõ ràng từng bị động tới.
Bốn người tiếp tục đào. Đào mãi, đào mãi… Cuối cùng, sau hơn một tiếng đồng hồ, họ thật sự đào ra được một cái rương gỗ khớp khít, không hở một khe!
Mắt Trì Tu Viễn sáng rực.
Anh ta nhìn chằm chằm vào cái rương, cùng mọi người khiêng nó lên.
Chiếc rương rất to, gỗ dày, trông chẳng khác gì một cái quan tài.
Vài người phải hợp sức mới nhấc được nó khỏi hố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Khuôn mặt Trì Tu Viễn hiện rõ ý cười.
Một kẻ luôn lạnh như băng, lúc này cũng trở nên dễ gần hơn một chút.
Chiếc rương anh ta tìm suốt hai năm trời – cuối cùng cũng lộ diện!
Chiếc rương vừa được đưa lên, Trì Tu Viễn thậm chí không ra lệnh mở ra ngay.
Bởi anh ta biết – chính là lúc này!
Anh ta lạnh lùng quay người lại.
Mặc Thiên thấy anh ta quay lại, liền nhướng cằm về phía chiếc rương:
“Mở ra đi, tôi chọn trước vài món.”
Trì Tu Viễn cười khẩy:
“Cô đúng là mơ mộng thật.”
Mặc Thiên nhíu mày:
“Sao? Muốn nuốt lời à?”
Trì Tu Viễn cười nửa miệng, ánh mắt lạnh băng, biểu cảm hiện rõ trên gương mặt vốn cứng đờ:
“Ban đầu tôi còn tưởng cô giả ngốc, không ngờ là thật sự ngu. Dám đòi chia một nửa? Hay là để tôi tiễn cô lên đường trước, tiện thể đốt minh khí cho cô xài ở dưới đó?”
Nói rồi, anh ta lấy ra từ túi áo một chiếc lọ nhỏ.
Chiếc lọ màu vàng nhạt, trong suốt mờ mờ, bên trong là một thứ bột đen kịt.
Mặc Thiên vừa nhìn liền nhận ra – cái lọ này giống hệt lọ thuốc mà vợ viện trưởng trong trại tâm thần từng dùng để đầu độc hai người vợ cũ của Kiều Thiên Thắng.
Vịt Bay Lạc Bầy
Cô nhướng mày:
“Ra anh là tên bệnh nhân tâm thần từng trốn thoát hôm đó?”
Bảo sao mất tích cả tuần trời, không ai tìm ra.
Hôm đó, sau đúng một tuần mất tích, Trì Tu Viễn lại bất ngờ xuất hiện trước mặt Vũ Tuyết.
Không ngờ đi tìm đồ cổ mà còn tiện tay tóm được cả tội phạm.
Thế nhưng Trì Tu Viễn chẳng buồn nhận.
Anh ta trừng mắt nhìn Mặc Thiên, khinh miệt nói:
“Cô mới là đồ thần kinh đấy. Tôi là Trì Tu Viễn, Trì tổng, nghe rõ chưa?”
Nói rồi, anh ta bất ngờ nhét lọ thuốc vào tay Vũ Tuyết.
Nhướng mày, giọng nhẹ bẫng:
“Đi, mở nắp, rắc bột này lên người con bé kia. Làm xong, tôi sẽ nói cho cô biết cha mẹ cô đang ở đâu.”
“Đây là thứ gì vậy?” – Vũ Tuyết hỏi.
Trì Tu Viễn buông lời thản nhiên: “Khiến cô ta quên chuyện xảy ra hôm nay.”
Vũ Tuyết biết không nên tin hắn.
Cô siết chặt nắm tay, nhưng lại không biết phải làm gì tiếp theo.
Đúng lúc ấy, giọng nói nhẹ nhàng như tiếng chuông gió của Mặc Thiên vang lên bên tai cô: “Chị hất đi, đừng nghĩ nữa.”
Vũ Tuyết toàn thân đổ mồ hôi lạnh vì căng thẳng.
Cô liếc nhìn Trì Tu Viễn, thấy hắn vẻ mặt bình thản như thể chẳng nghe thấy gì.
Vũ Tuyết lúc này mới quay sang nhìn Mặc Thiên.
Rồi lập tức bật nắp lọ, hắt thẳng vào người Mặc Thiên.
Mặc Thiên hoàn toàn không tránh né.
Mặc cho lớp bột mịn vương đầy trên gương mặt cô.
Giây phút ấy, Mặc Thiên thật sự cảm thấy may mắn vì mình biết rõ tác dụng của loại thuốc kia – như vậy mới có thể diễn tròn vai một cách hoàn hảo.
Ý muốn diễn xuất lập tức bùng lên.
Ngay khi lớp bột chạm vào người, cô như một con khỉ bị chọc giận, “vèo” một cái đã lao thẳng lên núi.
“Cái gì cơ!” – Vũ Tuyết hoảng hốt đến tái mét mặt mày.
Nhưng rất nhanh, cô trấn tĩnh lại.
Không ngừng tự trấn an trong lòng: không sao, không sao đâu, Thiên Thiên nhất định sẽ không sao.
Ổn định lại tinh thần, Vũ Tuyết quay sang nhìn Trì Tu Viễn: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Làm gì à?” – Trì Tu Viễn khẽ cười nhạt.
Rồi đưa tay về phía Vũ Tuyết, chạm vào má cô.
“Từ hôm nay, cô là người của bọn tôi. Toàn bộ cảnh vừa nãy đã bị quay lại hết rồi. Nếu cô không đi theo tôi, chỉ có con đường chết. Nhưng nếu đi, tôi sẽ cho cả ba người nhà cô được đoàn tụ.”