Vũ Tuyết nhìn chằm chằm vào Trì Tu Viễn, ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Tôi dựa vào cái gì để tin anh?”
Nghe vậy, Trì Tu Viễn bật cười lạnh: “Chỉ cần dựa vào cái này.”
Vừa nói, hắn vừa rút ra một vật từ túi áo trước ngực.
Lúc này trời còn chưa sáng, chỉ có ánh trăng yếu ớt chiếu xuống vật kia — được bọc trong một lớp vải xanh dương, nhưng lờ mờ có thể thấy hình dạng như một con dao.
Vũ Tuyết chỉ liếc mắt qua, đã đoán được đó là gì…
Cô nhìn chằm chằm vào tấm vải ấy.
Không lâu sau, Trì Tu Viễn liền vạch trần đáp án.
Hắn gỡ lớp vải ra từng chút một, một lần, hai lần, mấy lần sau đó, tấm vải được mở hẳn ra — bên trong là một con d.a.o găm.
Vũ Tuyết nín thở, cố gắng giữ bình tĩnh.
Cô bước lên phía trước, mượn ánh trăng nhìn kỹ lưỡi d.a.o ấy.
Kiểu dáng, hoa văn, vết mòn — y hệt, không sai một chút nào…
Chính là con d.a.o găm trong nhà cô.
Trái tim Vũ Tuyết như bị bóp nghẹt.
Đó là cảm giác sợ hãi và bất an khi phải đối mặt với sự thật.
Nhưng còn chưa kịp tiêu hóa hết…
Trì Tu Viễn đã đưa ra “món quà” thứ hai — một tấm ảnh cũ.
Hắn đưa bức ảnh đến trước mặt cô: “Xem đi, nhận ra ai không?”
Trong ảnh là bốn người, trông khoảng hơn hai mươi tuổi. Nhìn dáng vẻ và tư thế đứng, chắc là hai cặp vợ chồng. Một cặp, Vũ Tuyết đương nhiên nhận ra — chính là “bố mẹ” của cô. Còn cặp kia, cả hai đang cười rất hạnh phúc. Người phụ nữ xoa nhẹ bụng bầu của mình, dựa vào vai người đàn ông.
Trì Tu Viễn giơ một tay giữ ảnh, tay còn lại chỉ vào từng người trong ảnh, giới thiệu với Vũ Tuyết:
“Đây là cô chú của cô. Còn đây mới là bố mẹ ruột của cô. Nhìn đi, cái bụng tròn vo trong ảnh ấy — chính là cô đấy!”
Trì Tu Viễn vừa nói vừa cười.
Nhưng từng chữ, từng lời lại như d.a.o găm đầy uy hiếp.
Vũ Tuyết căng cứng cả người, ánh mắt dán chặt vào đôi nam nữ được cho là bố mẹ ruột trong ảnh, trong lòng như bị ai cào xé.
Trì Tu Viễn thấy cô chăm chú nhìn ảnh, nhưng lại không cho cô xem thêm.
Nhanh chóng cất d.a.o và ảnh vào túi.
Vũ Tuyết hít mạnh một hơi.
Cô mới dần bình tĩnh lại.
Im lặng vài giây để ổn định tinh thần, cô ngước nhìn Trì Tu Viễn: “Bố mẹ tôi… ở đâu?”
Khóe môi Trì Tu Viễn cong lên, nét cười cứng đờ và đầy toan tính: “Muốn gặp họ, thì phải đi với tôi.”
Vũ Tuyết do dự.
Tên biến thái này, nếu đi theo, liệu sẽ gặp phải chuyện gì…
Nhưng nếu không đi, thì còn có cơ hội nào tìm lại bố mẹ không?
Cô im lặng một lúc, rồi buột miệng hỏi một câu chẳng đầu chẳng đuôi: “Tôi đi theo anh… có nguy hiểm không?”
Trì Tu Viễn khựng lại, sau đó nhếch mép cười giễu: “Không, tôi chỉ mời cô đi giúp một việc nhỏ thôi.”
Nhưng thật ra, câu đó đâu phải nói cho Trì Tu Viễn nghe.
Cô đang ngầm nhắn gửi đến Mặc Thiên
Quả nhiên, chưa bao lâu sau, trong đầu cô vang lên một âm thanh yếu ớt, vẳng lại…
Nhìn bề ngoài thì có vẻ Vũ Tuyết vẫn đang đắn đo suy nghĩ.
Nhưng Trì Tu Viễn đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
Hắn nhìn đồng hồ: “Cho cô ba phút để suy nghĩ.”
Nói xong, hắn quay sang bốn tên thuộc hạ, phất tay: “Mang đồ xuống núi trước, tôi sẽ đến sau.”
Bốn tên thuộc hạ lập tức làm theo, khiêng theo thùng đồ rời đi.
Vũ Tuyết liếc nhìn chiếc thùng ấy bằng khóe mắt, tai lắng nghe giọng Mặc Thiên, lòng thì thấp thỏm không yên — không biết Đồng Anh Tư và mấy người kia có đến kịp không…
Nếu bọn họ tới trễ…
Số cổ vật trong thùng kia, e rằng sẽ không cứu được nữa!
Cô rối bời trong lòng.
Nhưng cũng bất lực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của bọn họ ngày càng xa dần.
Thời gian cũng không cho cô nghĩ thêm.
Vì Trì Tu Viễn đã dí sát mặt đồng hồ vào cô: “Đến lúc đi rồi.”
Nói rồi, hắn chỉ vào n.g.ự.c Vũ Tuyết, ra lệnh: “Thứ cô mang bên trong, ném hết ra. Bao gồm điện thoại, trang sức, kim loại, mọi thiết bị liên lạc — tất cả đều phải bỏ lại. Tốt nhất là đừng giở trò. Nếu để tôi phát hiện, hậu quả… cô tự biết.”
Nghe vậy, Vũ Tuyết hít sâu một hơi.
Sau đó dứt khoát tháo hết những thứ đang mang trên người.
Bao gồm cả lá bùa mà Mặc Thiên đã đưa cho cô…
Trì Tu Viễn lập tức kéo Vũ Tuyết xuống núi.
Đi sớm vẫn hơn, tránh đêm dài lắm mộng.
Nhưng bọn họ vừa mới xuống đến lưng chừng núi, thì phía dưới đã vang lên tiếng hét của thuộc hạ:
“Cảnh sát! Cảnh sát! Cảnh sát!”
Trì Tu Viễn khựng chân lại.
Cả khuôn mặt hắn trở nên vặn vẹo dữ tợn.
Hắn nhìn xuống dưới núi, quả nhiên thấy hàng chục ánh đèn trắng đang di chuyển lên.
Trì Tu Viễn tức giận đ.ấ.m mạnh một cú vào một tấm bia mộ gần đó.
Tấm bia bằng đá rắn chắc bị hắn đánh đến lật nghiêng, đổ sầm xuống.
Vũ Tuyết trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng tên đàn ông đang bịt miệng cô lúc này lại khiến cô sợ hãi hơn.
Cô căng thẳng phát ra tiếng “ưm ưm” mơ hồ.
Lúc này, giọng nói lạnh lẽo của Trì Tu Viễn vang lên bên tai cô:
“Câm miệng! Đống tiền này mày không bù nổi đâu! Tao sẽ tiễn bố mẹ mày, cả đứa con trong bụng mày, cùng nhau xuống mồ!”
Nhóm của Đồng Anh Tư đã bắt được bốn người đang xuống núi.
Từ tay bọn chúng, họ cướp lại được một chiếc thùng gỗ đóng kín khít.
Vịt Bay Lạc Bầy
Đồng Anh Tư lập tức phân người tiếp tục lên núi tìm kiếm người.
Còn cô thì đứng giữa sườn núi, chờ lực lượng tiếp viện phía sau lên đến.
Trong lúc chờ đợi, cô thử mở chiếc thùng ra, nhưng không sao cạy nổi — nắp thùng bị đóng quá chặt.
May mắn thay, lực lượng chính nhanh chóng đến nơi.
Những vị giáo sư tóc đã điểm bạc, tuổi đều ngoài năm mươi, dìu nhau khó nhọc trèo lên núi.
Và ngay sau bọn họ, còn có một người khác bước đi còn chậm hơn.
Không ai khác — chính là Cố Lục Gia, Cố Bạch Dã.
Anh ta nửa đêm lén trốn khỏi bệnh viện, dù độc rắn trong người vẫn chưa giải hết, vẫn mặt dày bám theo Đồng Anh Tư quay lại nơi đáng sợ này.
Cố Bạch Dã nếu không vận động thì còn thở được.
Nhưng vừa vận động, mồ hôi liền túa ra như tắm, cả gương mặt trắng bệch.
Anh ta liếc mắt nhìn quanh, không thấy đâu bóng dáng Mặc Thiên hay Vũ Tuyết, lại càng không thấy Trì Tu Viễn — tim lập tức trầm xuống.
Anh vội vã phất tay ra hiệu cho người đi theo mình: “Mau chia ra tìm người!”
Đám thuộc hạ lập tức ùa lên núi.
Lúc này, năm vị giáo sư bắt đầu tháo thùng.
Đồng Anh Tư cũng chuẩn bị lên núi tìm Mặc Thiên và Vũ Tuyết.
Không ngờ, cô còn chưa kịp bước đi, đã thấy có một người từ trên núi chậm rãi đi xuống.
Đồng Anh Tư nhìn kỹ — là Mặc Thiên.
“Thiên Thiên!” — cô gọi to một tiếng.
Nhưng vừa định tiến tới, cô đã vội vàng liếc nhìn sau lưng Mặc Thiên, phát hiện phía sau chẳng có ai cả.
Đồng Anh Tư bỗng thấy hoảng, giọng run lên: “Tuyết Nhi đâu?”
Mặc Thiên chỉ về phía sau núi: “Bị kẻ xấu bắt đi rồi.”
“Cái gì cơ?!” — Đồng Anh Tư và Cố Bạch Dã đồng thanh hét lên kinh hãi.
Một câu đó như sét đánh ngang tai, khiến cả hai suýt trượt chân ngã xuống núi.
Đồng Anh Tư kinh ngạc nhìn Mặc Thiên, hỏi lại để xác nhận:
“Thiên Thiên, em nói là… Vũ Tuyết bị Trì Tu Viễn bắt đi rồi?”