Mặc dù Mặc Thiên cảm nhận được vị trí của bùa hộ thân Vũ Tuyết đang ở bên trong mỏ, nhưng nơi đó rất rộng, người lại đông, họ không thể đường hoàng mà xông vào.
Tuy nhiên, lần này Mặc Thiên lại tỏ ra gấp gáp, hoàn toàn khác với tính cách thong dong thường ngày.
Cô quay sang hai người anh trai, nói:
“Phải nhanh lên, Vũ Tuyết nói ba cô ấy bị bệnh rồi.”
Đây là điều Mặc Thiên nghe được từ thiết bị nghe trộm.
Vũ Tuyết đã giấu thiết bị đó vào lá bùa thật.
Bọn người Trì Tu Viễn không thể nào phát hiện ra được lá bùa đã được tổ sư đời thứ mười bảy khai quang.
Chạm vào là ngốc liền — đơn giản vậy đấy.
Nói cách khác, tổ tiên có cách của tổ tiên.
Kẻ ác tự động bỏ qua nơi cất giấu bùa hộ mệnh.
Đó cũng là lý do Mặc Thiên dám để Vũ Tuyết một mình mạo hiểm.
Trên trời có người trông chừng, sợ cái gì?
Những ngày qua, Vũ Tuyết cố ý đọc to những gì mình thấy và trải qua, để Mặc Thiên có thể nghe được.
Mặc Thiên gấp rút rời khỏi nhà họ Kiều, chính là vì nghe được tin ba của Vũ Tuyết đang bệnh rất nặng.
Nói xong những gì mình nghe được cho hai người anh, kết quả là —
Cố Bạch Dã còn gấp hơn cô.
Anh lập tức định lao vào khu mỏ:
“Vậy còn chờ gì nữa? Mau đi!”
Cố Thiếu Đình: “…”
Anh không nói lời nào, túm ngược lão lục lại:
“Cậu định vào đó làm gì? Nộp mạng à? Hay muốn bị bắt chung với vợ và ba mẹ vợ luôn? Cái lão lục này, sợ người ta không phát hiện ra cậu à?”
Thái độ chán ngán thể hiện rõ ràng.
Ba người đột nhiên xuất hiện ở mỏ than thì quá dễ đánh động bọn kia.
Mỏ lớn như vậy, ai biết được ai là tai mắt?
Cố Bạch Dã bị chặn lại, sốt ruột vò đầu:
“Không thể để ba vợ tôi gặp chuyện được. Tuyết Nhi khó khăn lắm mới tìm được ba, nhất định phải giữ cho ông ấy sống.”
Vịt Bay Lạc Bầy
“Dù không phải ba vợ cậu thì cũng phải sống cho đàng hoàng.”
Cố Thiếu Đình buông một câu xéo.
Sau đó đề nghị:
“Trước tiên chúng ta tìm một người trong mỏ, hỏi thăm tình hình bên trong.”
Cả ba đồng tình.
Họ thò đầu ra cửa xe, quan sát mục tiêu.
Khu mỏ rất náo nhiệt.
Thỉnh thoảng có xe chạy ra, hoặc có vài người đi lẻ tẻ tới cổng mỏ.
Ba người chăm chú theo dõi, chuẩn bị ngẫu nhiên mua chuộc một người dẫn đường.
Cố Bạch Dã:
“Người này được không? Nhìn có vẻ túng tiền, có thể dùng tiền dụ.”
Mặc Thiên:
“Không được, không có tài vận, nhận tiền cũng chẳng giữ nổi.”
Cố Thiếu Đình:
“Vậy người kia thì sao? Nhát gan, trông thật thà, dễ dụ.”
Mặc Thiên:
“Không được, tôi không thấy thuận mắt.”
Cố Bạch Dã: “…”
Cố Thiếu Đình: “…”
Hai ông anh im lặng.
Không phải ai họ chọn cũng được, phải là người thuận mắt Mặc Thiên.
Họ tiếp tục quan sát dòng người và xe qua lại.
Cuối cùng, khi một chiếc Audi A8 màu đen từ trong mỏ chạy ra, Mặc Thiên mới mở miệng:
“Là hắn! Chính hắn! Đuổi theo!”
Cô hô lên, bảo Cố Thiếu Đình lái xe bám theo.
Cố Thiếu Đình nhấn ga đuổi sát, chọn một khúc cua vắng người rồi chặn đầu xe đối phương.
Một người đàn ông từ trên xe bước xuống.
Trên cổ đeo dây chuyền vàng, tay đeo nhẫn vàng, cổ tay đeo vòng vàng — nhìn một cái là biết: Giàu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hai ông anh cuối cùng cũng hiểu thế nào là “thuận mắt” với Mặc Thiên.
Quả nhiên, phải là loại phú quý không ai sánh bằng, mới lọt được vào mắt tiểu nha đầu.
Người đàn ông bụng phệ như sắp đẻ, dây nịt trượt xuống tận mỡ bụng.
Hắn bước đến, đẩy kính râm trên mũi, mặt đầy thịt rung rinh:
“Gì đấy? Tính cướp à? Có biết nơi này trong bán kính trăm dặm là địa bàn của ai không? Tôi đây – ông chủ mỏ than, Mai Văn Hóa!”
Cố Thiếu Đình và Cố Bạch Dã đồng loạt nhíu mày:
Mai Văn Hóa?
Không hổ là người được Mặc Thiên chọn — đúng là “vô văn hóa” thật.
Nhưng Mặc Thiên chẳng quan tâm đến cái tên.
Cô chỉ nhìn đống vàng lấp lánh trên người hắn, lạnh lùng nói:
“Anh có tin không? Đống vàng trên người anh đều là của tôi.”
“Con mẹ nó!” Mai Văn Hóa lập tức chửi thề.
Rồi rút ra bình xịt chống cướp, giơ về phía họ:
“Muốn làm gì hả? Nói mau! Không nói tôi gọi công an đấy!”
Không ngờ ông chủ mỏ than chuẩn bị kỹ vậy, đúng là đàn ông thời đại mới – biết tự bảo vệ bản thân.
Cố Bạch Dã vẫy tay bảo hắn hạ bình xịt xuống, sau đó móc ra xấp chi phiếu từ áo vest, đưa ra điều kiện:
“Chúng tôi chỉ muốn vào mỏ tìm một người. Nếu anh giúp được, xấp chi phiếu một triệu này là của anh.”
“Muốn tìm ai?” Mai Văn Hóa cảnh giác hỏi.
Cố Bạch Dã:
“Anh không cần biết, đảm bảo không ảnh hưởng gì đến mỏ của anh.”
“Hừ, không giúp, tôi báo công an!” Mai Văn Hóa cười nhạt, tiếp tục giơ bình xịt lên, bấm gọi cảnh sát.
Không ngờ lần này lại đụng phải kẻ cứng đầu.
Giá một triệu không xi nhê, nâng lên năm triệu cũng không thèm chớp mắt.
Thậm chí đã gọi được cảnh sát.
“Alô? Công an phải không, có người muốn bắt cóc tôi—”
“Con trai anh c.h.ế.t chưa tìm được thủ phạm đúng không?” Mặc Thiên bỗng cất tiếng.
Mai Văn Hóa khựng lại.
Hắn liếc nhìn cô bé, vài giây sau mới dời mắt, tiếp tục nói vào điện thoại:
“Cảnh sát ơi, tôi đang ở mỏ—”
“Nó có hay đến tìm anh khóc không?”
“!!!”
Mai Văn Hóa run bắn.
Lời nói dừng giữa chừng.
Đầu dây bên kia lo lắng hỏi liên tục:
“Ông ở đâu? Có bị đe dọa không? Mấy người? Đang ở khu nào trong mỏ?”