Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 315: Mặc Thiên: Tôi tìm người sống, ông tìm người chết.



Ba anh em nhà họ Cố đã thành công tiến vào mỏ than.

Mỏ than này rộng vô cùng, không đi cả tiếng cũng chẳng vòng nổi nửa vòng.

Cả ba người không tiện công khai xuất hiện giữa mỏ, vì thế Cố Thiếu Đình và Cố Bạch Dã thay đồ công nhân, được Mai Văn Hóa dẫn tới phòng điều khiển giám sát, giả làm nhân viên ca trực.

Còn Mặc Thiên cũng khoác lên bộ đồ công nhân, đi loanh quanh trong mỏ than.

Mai Văn Hóa toàn thời gian đi theo, giống như tiểu đệ theo sau chủ tử.

Hai người đi trong mỏ, ai thấy cũng đều lịch sự chào hỏi.

Nhờ có bùa hộ thân của Vũ Tuyết, Mặc Thiên cảm nhận được rõ ràng vị trí của nó.

Nhưng đến nơi rồi, cô mới phát hiện… Vũ Tuyết đang ở dưới lòng đất???

Mặc Thiên ngơ ra, nhìn chằm chằm vào mặt đất chỗ đó—trên đó chất đầy than như một ngọn núi nhỏ.

Mày liễu của Mặc Thiên hơi nhíu lại.

Giờ phải tìm kiểu gì đây?

Vịt Bay Lạc Bầy

Đào tung đống than ra, rồi moi đất lên?

Cô đảo mắt quan sát xung quanh, không thấy chỗ nào giống cửa vào cả.

Cô cầm đại cái xẻng vứt bên cạnh, thử xúc vài cái—lớp đất phía dưới cứng như đá, chẳng giống nền đất tơi có thể đào được.

Mai Văn Hóa thấy vậy, tim như thắt lại.

Cô gái nhỏ này… đang tìm người dưới lòng đất sao?

Mai Văn Hóa lo lắng hỏi: “Cô gái nhỏ, cô tìm người sống, hay người c.h.ế.t vậy?”

Mặc Thiên nghe xong, quay đầu lại nhìn ông, nghiêm túc đáp: “Tôi tìm người sống, ông tìm người chết.”

Cô nói đầy chân thành, không có ý trào phúng hay châm chọc.

Nhưng trong tai Mai Văn Hóa, lời ấy nghe chua xót vô cùng.

Dù biết chắc con trai thứ tư đã mất, nhưng không tìm thấy thi thể, ông vẫn ôm một tia hy vọng mong manh.

Ông sụt sịt, lấy khăn giấy lau mắt, hỏi:

“Cô gái nhỏ, cô thật sự… có thể giúp tôi tìm được t.h.i t.h.ể của con trai không? Tôi bằng lòng trả bất cứ giá nào!”

“Thật sao?” – Mặc Thiên không ngẩng đầu, chỉ khẽ hỏi lại một câu, “Nếu nó không báo mộng cho ông, ônh còn nhớ đến nó mà tìm sao?”

Mai Văn Hóa á khẩu.

Khi con trai mất tích, ông cũng từng đau khổ tìm kiếm một năm trời.

Nhưng rồi không có manh mối, mọi chuyện cũng dần lắng xuống.

Dù sao… ông cũng nhiều con.

Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra sau lưng Mai Văn Hóa.

Không lẽ dạo gần đây con trai cứ báo mộng…là trách ông quên nó sao…

Ông vội vã chạy theo Mặc Thiên:

“Cô gái nhỏ, tôi biết tôi sai rồi! Cô nói xem phải làm sao? Làm sao để con trai tôi yên nghỉ? Giúp tôi đi, xin cô đấy!”

Mai Văn Hóa đi sau cô như cái đuôi, chỉ hận không thể cung phụng cô như tổ tông.

Chỉ cần cô tìm được xác con trai ông, ông mới có thể yên tâm ngủ một giấc.

Khi hai người còn đang đi quanh trong mỏ, một người đàn ông bất ngờ xuất hiện phía sau họ, giọng lạnh lùng:

“Ông chủ, cô gái này là ai?”

Mai Văn Hóa quay đầu lại:

“Anh Trần, đây là cháu gái họ xa của tôi, đang nghỉ đông nên đến chơi vài hôm, anh không cần để ý.”

Tuy ông nói thế, nhưng ánh mắt người đàn ông kia vẫn dán chặt vào Mặc Thiên, ánh mắt mang đầy vẻ hoài nghi.

Mặc Thiên cũng nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh không biểu cảm, nhưng tay cô đã lặng lẽ thò vào tay áo, rút ra một tờ bùa.

Cô nhìn hắn một lúc, rồi chậm rãi nói:

“Ông sắp c.h.ế.t rồi. Một, hai, ba… nhiều nhất ba ngày nữa, ông sẽ gặp Diêm Vương. Thích ăn gì thì tranh thủ ăn đi, sau này ông sẽ phải chịu đủ mọi cực hình, không còn lấy một giây yên ổn.”

Giọng cô rất nghiêm túc, dù hắn là ác nhân, nhưng tin vui như thế, vẫn nên thông báo cho hắn biết, để hắn… mừng thử chút.

Tiếc là hắn không mừng nổi.

Mày nhíu chặt, hắn giơ nắm đ.ấ.m lên đe dọa:

“Muốn tôi tiễn cô gặp Diêm Vương trước không?”

“Anh Trần! Đây là cháu tôi, nói chuyện tử tế chút!” – Mai Văn Hóa vội quát lớn.

Có lệnh của ông chủ, gã đàn ông hừ một tiếng, quay người bỏ đi, ngay cả với sếp cũng không mấy nể mặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hắn không biết rằng, ngay khoảnh khắc hắn quay lưng, tờ bùa trong tay Mặc Thiên đã dính thẳng vào lưng hắn, giữa sống lưng, chớp mắt đã biến mất không còn dấu vết.

Mai Văn Hóa tròn mắt nhìn mảnh bùa vàng:

“Cô gái nhỏ, cô vừa dán gì lên người anh Trần thế?”

Mặc Thiên không trả lời, ngược lại hỏi ngược:

“Ông thuê hắn làm gì? Hắn từ đâu đến?”

“Mấy năm trước hắn từng là dân xã hội đen, rất giỏi đánh nhau. Sau bị bắt, ngồi tù ba năm. Mỏ than thì hay có người gây chuyện, nên lúc hắn ra tù, tôi liền mời về làm giám sát, để răn đe đám công nhân.

Chỉ là hắn nóng tính, không thể chọc giận, ai mà chọc vào thì dù là ông chủ hay thợ mỏ, hắn cũng không tha.”

Mai Văn Hóa vừa đắc ý vừa lắc đầu kể.

Mặc Thiên không nói gì thêm.

Tướng mạo của gã Trần này—ác trung chi ác, số mạng người c.h.ế.t dưới tay hắn, sợ là đếm không xuể.

Tờ bùa vừa nãy, chính là bùa nghe lén.

Tên như hắn, kiểu gì cũng là nhân vật m.á.u mặt.

Vừa quan sát khu đất, vừa lắng tai nghe.

Tưởng phải đợi thêm một lúc mới có thông tin, ai ngờ chỉ chưa đầy năm phút, đã có tiếng vang lên—

Gã Trần đang kẹp điện thoại bên má, nói chuyện:

“Ông Mai đưa một cô gái tới mỏ, tầm mười bảy, mười tám tuổi, nói là cháu gái.”

Đầu dây bên kia im lặng mấy giây:

“Trông thế nào? Có gì bất thường không?”

Gã Trần: “Không có, chỉ là con nhỏ ngu ngốc thôi, không cần lo.”

“Vậy thì tốt. Lão Trần, dạo này cẩn thận một chút.”

“Biết rồi.” – Hắn đáp uể oải, rồi dập máy.

Con nhỏ ngu ngốc, dám nói đến cực hình ở điện Diêm Vương?

Hắn không biết mình có chịu không, nhưng con bé đó—chắc chắn sẽ nếm thử trước!

Ánh mắt hắn lạnh băng, toát ra sát khí.

Tiếc là Mặc Thiên không nhìn thấy, cô chỉ nghe được.

Nhớ lại lời hắn nói…

Con nhỏ ngu ngốc?

Là ai?

Mặc Thiên sa sầm mặt, cảm thấy hơi khó chịu.

Cô nghi ngờ tên sát nhân đó đang chửi cô ngu, nhưng không muốn thừa nhận.

Mai Văn Hóa vẫn đi theo sau, lấy lòng:

“Cô gái nhỏ, đến giờ ăn rồi, cô muốn ăn gì không?”

“Không muốn.” – Mặc Thiên buột miệng từ chối.

Mai Văn Hóa đâu có biết, đây là thời khắc hiếm hoi cô bỏ bữa.

Cô chỉ muốn nhanh chóng tìm ra Vũ Tuyết.

Lúc này, cô hỏi Mai Văn Hóa địa điểm phòng ở của gã Trần.

Mai Văn Hóa chỉ về phía khu nhà tạm:

“Dãy cuối cùng, căn thứ hai bên phía nam, chính là phòng hắn.”

“Được rồi, tôi biết rồi.” – Mặc Thiên đáp, rồi phất tay xua ông ta,

“Ông đi đi, đừng theo tôi nữa.”

“Hả?” – Mai Văn Hóa giật mình, cuống quýt can ngăn:

“Cô gái nhỏ, trong mỏ này toàn đàn ông, rất đông, trời thì sắp tối, ở đây không an toàn đâu…”

Mặc Thiên gật đầu:

“Yên tâm, tôi sẽ không làm gì đâu.

Họ rất an toàn.”

Mai Văn Hóa: “???”

Trời ơi mẹ ơi.

Con bé này—có khi nào thần kinh thật không đấy?!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com