Mặc Thiên đi trước, Mai Văn Hóa đi sau, càng nhìn càng thấy lo.
Con bé này vẫn chưa giúp ông ta tìm được đứa con trai thứ tư.
Lỡ nó gặp chuyện gì thì còn ai giúp ông ta tìm nữa???
Không được, ông phải đi theo.
“Này này, cô bé, đợi tôi với. Tôi rành cái mỏ này lắm, cô muốn đi đâu cứ nói, tôi dẫn đi tìm.”
Mặc Thiên nghe xong thì dừng bước, nghĩ một lúc rồi gật đầu thật.
“Ông theo cũng được, như vậy dễ tìm con trai ông hơn. Nó chắc chắn rất muốn gặp ông.”
Mai Văn Hóa: “?!!!”
Một câu của Mặc Thiên khiến bước chân đang đi của Mai Văn Hóa lập tức khựng giữa không trung.
Ông ta đứng đơ mất vài giây rồi mới hạ chân xuống.
Nhưng bước tiếp theo thì… không tài nào nhấc nổi.
Mặc Thiên quay lại nhìn: “Sao ông không đi nữa?”
“Tôi… tôi… tôi có cuộc gọi!”
Mai Văn Hóa cuống quýt tìm cớ, lục lọi mãi mới móc được cái điện thoại, kẹp lên tai:
“Alo, lão Tôn à? Ông nói gì cơ? Ở đây sóng yếu quá, để tôi ra chỗ khác nghe…”
Vừa nói vừa phất tay với Mặc Thiên: “Cô đi trước đi, tôi ra nghe điện thoại cái đã.”
Nói xong, Mai Văn Hóa quay người, chạy biến như con thỏ mập…
Mặc Thiên nhìn theo bóng ông ta biến mất.
Người này… sợ gặp con mình đến thế à?
Thế thì cô phải giúp ông ta tìm cho bằng được…
Mặc Thiên ghé qua phòng giám sát trước.
Lúc này, Cố Thiếu Đình và Cố Bạch Dã đều đang mặc đồng phục công nhân, đeo khẩu trang trắng, đội mũ bảo hộ xanh dương — nhìn y hệt nhau, chẳng phân biệt nổi ai với ai.
Hai anh em vừa nghiên cứu xong sơ đồ camera giám sát và địa hình mỏ.
Góc c.h.ế.t ở đâu, điểm mù ở đâu, lối ra vào chỗ nào… nắm rõ gần hết.
Thấy Mặc Thiên tới, hai người lập tức kéo cô núp vào góc tường.
“Thiên Thiên, tìm được lối vào chưa?”
“Chưa,” Mặc Thiên đáp, “Nhưng tìm được một tên xấu.”
“Ai?” hai anh em đồng thanh.
“Là một quản đốc ở đây, từng đi tù. Mai Văn Hóa thuê hắn đến để đánh nhau.”
“Đánh nhau?”
“Ừ, ai gây chuyện thì hắn đánh người đó.” Mặc Thiên giải thích lại.
“À à—” hai người gật gù.
Ra là kẻ chuyên trấn áp trong mỏ…
Mặc Thiên nói sơ qua tình hình mỏ, rồi trình bày kế hoạch:
“Tôi sẽ để hắn bắt mình, rồi theo hắn vào trong. Hai anh theo dấu tôi, tôi sẽ để lại ký hiệu. Hai người canh ở cửa, đừng để tụi nó chạy thoát.”
Cố Thiếu Đình hơi thắc mắc: “Sao em khiến hắn bắt được em?”
“Hắn nhìn là biết muốn g.i.ế.c tôi rồi. Tôi chỉ cần cố thêm chút, chắc chắn hắn sẽ bắt tôi vào trong giết.”
“!!!”
Một câu của Mặc Thiên suýt khiến hai ông anh bật ngửa.
Cố Bạch Dã lập tức nắm tay cô lại: “Tụi mình nghĩ cách khác đi! Hắn muốn g.i.ế.c em mà em còn tự chui đầu vào, chẳng phải là tự tìm đường c.h.ế.t à?”
Mặc Thiên nghe vậy, tát nhẹ lên tay cậu: “Không thí con thì bắt sao được sói, nghe câu này bao giờ chưa?”
Cố Bạch Dã: “…” Lặng im phản đối vô hình…
Đáng tiếc, phản đối vô ích.
Mặc Thiên đã đeo lại túi xách nhỏ, lắc lư bước ra ngoài…
Ký túc của tên quản đốc nằm ở rìa ngoài của khu mỏ, cách một rãnh thoát nước là tường bao.
Ba anh em rình bên ngoài phòng hắn, lắng nghe động tĩnh.
Bên trong vang lên tiếng phim đánh đ.ấ.m loảng xoảng, làm cả căn phòng rung lên.
Người bên trong rõ ràng sống rất thư thái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trong khi người ngoài bị lạnh đến run cầm cập.
Đang là giữa mùa đông giá rét, đứng vài phút là tê cứng cả người.
Cố Thiếu Đình thấy mặt Mặc Thiên đỏ bừng vì lạnh, liền hạ giọng:
“Thiên Thiên, em với lão Lục đi tìm chỗ trú tạm đi. Để anh canh. Lát nữa đổi phiên, đừng đứng đây lạnh hết cả.”
Mặc Thiên giơ tay ra hiệu: “Suỵt, gần đến giờ rồi, đừng nói gì cả.”
Cô ngẩng đầu nhìn trời để canh giờ.
Vì bên chỗ Vũ Tuyết, cứ tám giờ tối là sẽ có tiếng động lớn hơn — chắc người ta mang cơm cho mấy cô gái.
Vịt Bay Lạc Bầy
Quả nhiên như cô đoán, chưa đến hai phút sau, phòng kia bắt đầu có tiếng động.
Ba người lập tức nhẹ chân nhẹ tay chạy trốn ra góc khuất.
Chẳng bao lâu, cánh cửa bên trong bị người ta đẩy mạnh bật ra.
Người bước ra chính là tên quản đốc.
Hắn ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Dùng chìa khóa khóa cửa, rồi còn gắn thêm một ổ khóa to tướng. Nhưng chưa yên tâm, hắn lại mở ra, khóa lại, lặp đi lặp lại đến năm lần mới yên tâm bỏ đi.
Mặc Thiên nhìn đống khóa mà không hiểu nổi.
Khóa nhiều vậy có ích gì chứ?
Dù gì cô cũng đâu đi đường cửa đó.
Đợi hắn đi rồi, Mặc Thiên vẫy tay với hai anh trai: “Tôi đi bẫy sói đây, chờ tín hiệu tôi.”
“Thiên Thiên, cẩn thận.” Hai anh trai đồng thanh dặn dò.
Mặc Thiên bước đi một bước, rồi lại quay đầu lại.
Rút ra hai tấm bùa hộ thân, phát cho mỗi người một cái: “Giữ kỹ. Lớn tuổi rồi, đừng để tôi cứ phải lo mãi.”
Cô cố ý bắt chước giọng điệu của Tô Như Lan dặn dò hai ông anh.
Nói xong, cô nghênh ngang đi mất.
Hai anh em còn lại nhìn nhau — ăn một vố tinh thần nặng nề…
Mặc Thiên dùng bùa xuyên tường, thẳng tiến vào phòng tên quản đốc.
Bên ngoài nhìn không lớn, mà bên trong khá rộng — là ba phòng ghép lại thành một.
Cô đi quanh tìm cơ quan.
Mới được mười phút thì cửa lại có tiếng mở…
Lần này không chỉ hắn ta mà còn kéo theo ba bốn tên công nhân khác.
Mấy người cười cười nói nói bước vào, tay xách theo mấy hộp cơm.
Mặc Thiên lập tức nấp vào sau rèm cửa. Cô len lén liếc nhìn, rồi lại nhanh chóng rụt đầu lại.
Nhưng vừa vào đến, mấy người đàn ông kia lập tức đổi sắc mặt, từ cười cười sang lạnh tanh.
Mặc Thiên nín thở không nhúc nhích.
May mà cô gầy, lại núp sau rèm dày chắn sáng nên không bị lộ.
Bọn chúng đi vào căn phòng bên trong cùng.
Một lát sau, có tiếng mở tủ gỗ, tiếng lục đục dịch chuyển đồ vật.
Mặc Thiên chăm chú lắng nghe.
Nhưng càng nghe, cô lại cảm giác bên ngoài rèm có tiếng thở… rất gần, cách một lớp vải thôi.
Cô chưa kịp phản ứng.
“Vèo”— ánh sáng ập tới, rèm bị kéo phăng ra, Mặc Thiên hoàn toàn lộ diện.
Ngẩng đầu lên, cô đối diện thẳng với ánh mắt của tên quản đốc.
Ánh mắt hắn trong giây phút đó sắc lạnh hẳn.
Hắn hành động cực nhanh, chưa kịp để cô lên tiếng, đã lao đến, một tay vòng qua cổ cô, siết chặt vào người mình.
“Cô vào đây làm gì?”
Mặc Thiên: “Tôi… tôi vào chơi trốn tìm với anh.”
“Tôi thấy cô muốn c.h.ế.t thì đúng hơn.” Hắn lập tức siết chặt hơn nữa.
Mặc Thiên bị bóp đến nghẹt thở, tay nhỏ cố đẩy tay hắn ra: “Anh… không cho tôi vào thì tôi đi, được chưa.”