Lại có thêm vài người đứng cùng cô xem đám người Hương Thảo Đường bị cắn…
Sáu người của Hương Thảo Đường, vừa thấy cảnh sát, như nhìn thấy cha mẹ ruột, nước mắt nước mũi tèm lem, lao đến cầu cứu: “Cảnh sát, cứu mạng với!”
Cảnh sát khó hiểu bước tới: “Bác sĩ Vu, chuyện gì xảy ra vậy?”
Vu Tôn tức giận đến xấu hổ, chỉ tay vào Mặc Thiên, giận dữ nói: “Là con bé này đem theo đám sâu này đến, muốn hạ độc Hương Thảo Đường của tôi! Cảnh sát, mau bắt nó lại!”
Mặt lão tái mét như người chết, nhưng giọng nói thì đầy khí thế.
Mặc Thiên, kẻ bị tố cáo, lại tỏ ra chẳng hề bận tâm.
Cô khẽ nhấc chân giẫm lên đất, tiện thể nghiền c.h.ế.t vài con cổ trùng.
Cảnh sát bước đến trước mặt cô: “Cô bé, ——”
“Suỵt, đừng nói gì.” Mặc Thiên ra hiệu im lặng.
Sau đó, cô chụm các ngón tay lại, vẽ một vòng tròn hướng về phía Hương Thảo Đường: “Cho các người xem thử, trong Hương Thảo Đường còn có thứ gì hay ho nữa.”
Cảnh sát: “……”
Con bé này bệnh nặng lắm rồi.
Bắt nó về đồn cảnh sát hay đưa thẳng vào trại tâm thần đây?
Nhưng họ còn chưa kịp nghĩ kỹ.
Thì từ trong Hương Thảo Đường, một đợt sóng đen, xám, đỏ cuồn cuộn tràn ra như vỡ đập.
Từng đợt cuộn trào dữ dội.
Vịt Bay Lạc Bầy
Nào là côn trùng nhỏ, rết con, tôm tí hon, quái dị vô cùng.
Nhưng có một điểm chung—trông con nào cũng có vẻ kịch độc.
Người bên ngoài sợ hãi bỏ chạy tán loạn.
Người trong Hương Thảo Đường thì mặt mày tái mét.
Bởi vì mục tiêu của lũ sâu rất rõ ràng—chính là lao thẳng về phía bọn họ!
Người ngoài không biết, nhưng bọn họ thì biết quá rõ những con cổ trùng này độc đến mức nào.
Trước đây, Hương Thảo Đường chính là dựa vào đám sâu này để hạ độc dân chúng, khiến không ai giải được. Chỉ có thể tìm đến Hương Thảo Đường chữa trị, nhờ thế mà danh tiếng của tiệm thuốc mới vang xa.
Người của Vu Y Cốc không thể ngờ rằng…
Con nhóc c.h.ế.t tiệt này lại có đạo pháp cao cường đến mức có thể điều khiển cổ trùng của bọn họ.
Thậm chí còn khiến chúng sinh sôi nảy nở đến mức bọn họ không kiểm soát nổi.
Số lượng cổ trùng mà bọn họ có thể tạo ra, chính là đám mà Vu Tôn đã thả xuống dưới chân Mặc Thiên.
Còn số lượng mà Mặc Thiên điều khiển—nhiều hơn gấp mười, gấp trăm lần!
Chuyện này vượt quá sức tưởng tượng của người Vu Y Cốc.
Biển sâu sắp tràn lên người, sáu người bọn họ dù có pháp lực cũng không thể xua đuổi nổi.
Với số lượng này, chỉ cần bị cắn một cái là mất mạng!
Bọn họ không dám mạnh miệng nữa, khóc lóc cầu xin Mặc Thiên.
“Đại sư, tha mạng! Nhiều sâu thế này, chúng tôi sẽ c.h.ế.t mất!”
“Cứu mạng! Không phải tôi hạ độc đâu! Tôi mới đến đây được một tháng thôi! Là sư phụ tôi làm!”
“Tôi cũng không hạ độc! Tôi đâu biết pháp thuật gì, đại sư, oan có đầu, nợ có chủ mà!”
“……”
Sáu người bọn họ đến bản thân đang gào thét những gì cũng không rõ nữa…
Chỉ biết chạy trốn lũ cổ trùng như chó nhà có tang.
Người xem vừa nghe đám người Hương Thảo Đường nói, mới nhận ra bấy lâu nay mình bị bọn chúng lừa gạt.
Bảo sao mỗi lần chữa khỏi bệnh chỗ này, thì chỗ khác lại phát bệnh!
Thì ra là do đám cầm thú này giở trò!
Mọi người tức giận nghiến răng, tự động đứng thành hàng rào người, không cho chúng chạy thoát.
Sáu người ngay lập tức bị cổ trùng vây kín.
Lăn lộn dưới đất, chật vật không chịu nổi.
Cảnh sát thấy vậy không ổn. Nếu bọn họ còn đứng đây mà xảy ra án mạng thì biết làm sao.
Họ vội vàng quát Mặc Thiên: “Cô bé, cô đang dùng tà thuật gì vậy, mau dừng lại! Nếu không chúng tôi sẽ đưa cô về đồn!”
Nhưng họ vừa nghiêm giọng xong, Mặc Thiên còn chưa lên tiếng, thì đám đông đã không vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Vị đại sư này đang cứu người đó! Các anh nên trao cho cô ấy giải Công dân tốt, sao lại muốn bắt cô ấy?!”
“Đại sư giỏi quá! Cầu xin đại sư giải độc cho chúng tôi! Đám cầm thú này thật không có nhân tính, kiếm tiền bất lương như vậy!”
“Xin đại sư báo thù cho chúng tôi! Nếu cảnh sát nào dám bắt cô, thì chắc chắn là cùng một giuộc với Hương Thảo Đường! Chúng tôi sẽ kiện tới cùng, đứng ra bảo vệ cô!”
“……”
Người dân phẫn nộ.
Cảnh sát: Không dám động, không dám động… Bây giờ mà bắt cô bé này, e rằng ngày mai sẽ bị người ta ném trứng thối trước cổng đồn…
Mặc Thiên cũng chẳng thèm cứu người.
Cô thu hết đống cổ trùng đó—vào chiếc nhẫn ngọc của mình.
“Con nhóc c.h.ế.t tiệt, ngươi làm gì vậy?! Sao lại nhét đám sâu này vào đây?!”
Mặc Thiên: “Chết cả rồi, đừng có la hét. Nếu chúng tỉnh lại thì tự ngươi dỗ đi.”
Cố Tư Niên: “……”
Ai đó mau thu phục con nhóc này đi, đừng để nó ra ngoài hại người nữa…
Cổ trùng biến mất.
Mặc Thiên bảo Vu Tôn điều chế thuốc giải, phát miễn phí cho những ai từng bị hắn hạ độc.
Vu Tôn ngoan ngoãn nghe lời, không dám chọc giận vị đại tiểu thư này nữa.
Sau khi thuốc giải được điều chế xong…
Ngoài Hương Thảo Đường lại có người đến…
Mà cũng chẳng phải người ngoài.
Chính là Cố Thiếu Đình.
Quả nhiên, cảnh sát lúc nào cũng đến đúng lúc ghê.
Mặc Thiên giao đám người Hương Thảo Đường cho nhị ca: “Trương Oánh bị ta bắt về rồi. Sao cô ta không có Thiên Khôn Võng mà các người vẫn để mất? Cảnh sát các người không giữ nổi một người à?”
Cố Thiếu Đình: “……”
Gặp phải cái người tổ huyền học…
Tổ cảnh sát chúng tôi cũng có nỗi khổ khó nói…
Việc xử lý hậu quả không cần Mặc Thiên lo nữa.
Cô nhân tiện lấy vài túi thuốc bắc miễn phí, dẫn người rời khỏi phố cổ.
Mà người đàn ông đi cùng Cố Thiếu Đình đến Hương Thảo Đường…
Chỉ biết chằm chằm nhìn theo bóng lưng Mặc Thiên rời đi.
Tổ điều tra vụ án đặc biệt của bọn họ đã điều tra Hương Thảo Đường suốt ba năm mà không có kết quả.
Vậy mà lại bị một cô nhóc quét sạch trong một lần…
Cô ấy…
Có muốn vào biên chế không nhỉ…?
Hôm nay Mặc Thiên thu hoạch không ít.
Cả xe ngập mùi thuốc bắc.
Cô vừa đi vừa nghêu ngao hát vài câu không ra điệu.
Nửa đường, đột nhiên nhớ ra gì đó.
Cô quay đầu nhìn Kiều Hạc: “Ngày nào ngươi cũng rảnh thế này, không đi làm kiếm tiền à?”
Một câu này khiến mọi người trong xe đều sững lại.
Ngay cả Cố Bạch Dã cũng không nhịn được mà muốn lên tiếng thay Kiều Hạc.
Làm việc là chuyện không thể nào làm việc.
Nhưng tiền thì chưa bao giờ thiếu.
Mặc dù không ai biết chính xác Kiều Hạc giàu cỡ nào, nhưng với tư cách là người đã đối đầu với hắn suốt hai mươi bốn năm kể từ khi sinh ra, Cố Bạch Dã chắc chắn rằng tiền của Kiều Hạc đủ để lát gạch toàn bộ mặt đất.
Nhưng người trong cuộc hoàn toàn không có ý phản bác.