Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 93: Mặc Thiên thu nhận người làm công đầu tiên



Vừa nghe Kiều Hạc nói hắn không có việc làm.

Mắt Mặc Thiên sáng lên.

Cô quay đầu nhìn hắn, nghiêm túc thương lượng: “Ngươi đến làm công cho ta đi, mỗi tháng, ta trả ngươi 2000 tệ.”

“Cái gì?” Diệp Phi tiếp lời, “2000?”

Hắn không dám tin vào tai mình.

Có người trả lương cho thiếu gia nhà hắn… 2000?

Lại còn là lương tháng???

Thiếu gia nhà hắn tính theo phút cũng kiếm được hơn thế này!

Diệp Phi lập tức muốn thay thiếu gia từ chối, để cho con nhóc này một cú vả mặt đau điếng.

“Thiếu gia nhà tôi—”

“Được.”

Nhưng chưa kịp nói hết câu, Kiều Hạc đã ngắt lời, tự mình nhận luôn…

Diệp Phi nghẹn họng.

Suýt chút nữa tự làm mình nghẹt thở.

Thiếu gia— không phải là— động, tình, rồi, chứ…

Ngài động thì động…

Vịt Bay Lạc Bầy

Nhưng sao lại động lòng với một vị đại tiên!!!

Diệp Phi muốn khóc.

Không trông chừng thiếu gia cẩn thận, để hắn rung động với một kẻ thần thần bí bí như thế, hắn phải giải thích với lão gia thế nào đây!

Một bên lo lắng đến mức muốn bứt tường,

Nhưng bên kia, hai người lại trò chuyện rôm rả.

Chẳng ai thèm quan tâm đến nỗi lòng của hắn cả.

Mặc Thiên tiếp tục thẩm tra Kiều Hạc: “Ngươi biết lái xe không?”

“Không phải có Diệp Phi rồi sao.” Kiều Hạc nhướng cằm về phía ghế trước.

Mặc Thiên vừa nghe xong, lập tức tỏ rõ thái độ: “Ta không lo tiền lương của hắn đâu, ta không có tiền nuôi hai người.”

Kiều Hạc nghe vậy, bật cười khẽ: “Ta trả lương cho hắn.”

Mặc Thiên: “Thành giao!”

Hai người vui vẻ đạt được thỏa thuận, chẳng thèm đoái hoài gì đến số phận của người thứ ba.

Diệp Phi: “……”

Thiếu gia mỗi tháng kiếm được 2000.

Nhưng còn phải bỏ ra 198000 để trả lương cho hắn.

Ngay cả Bồ Tát đi làm thuê cũng chưa chắc đã từ bi như vậy…

Diệp Phi ấm ức, nhưng không dám nói…

May mà có người thay hắn lên tiếng.

Chỉ thấy Cố Bạch Dã nhíu mày đầy bất mãn, tặc lưỡi hai tiếng.

“Sao lại chọn hắn? Lục ca cũng rảnh rỗi, biết lái xe. Anh làm công cho em, không lấy tiền lương, còn trả lương cho em nữa.”

Hắn không thể trơ mắt nhìn con cừu non nhà mình rơi vào tay con cáo già Kiều Hạc được.

Bị bán rồi còn phải đếm tiền giúp người ta nữa.

Đáng tiếc, lòng tốt của hắn, chẳng ai ghi nhận.

Mặc Thiên quay lại nhìn hắn một cái.

Không thèm suy nghĩ, từ chối thẳng thừng.

“Anh đầu óc không được ổn.”

“……”

Tổn thương thì không nặng, nhưng sỉ nhục thì cực mạnh!

Cố Bạch Dã lườm lão Nhị đang khoanh tay đứng xem kịch vui bên cạnh, đầy ghét bỏ.

“Hắn thì thông minh chỗ nào?”

Mặc Thiên chớp mắt vô tội: “Ít nhất hắn không hỏi mấy câu ngu ngốc như vậy.”

Cố Bạch Dã: “……”

Em gái bảo bối nhà hắn, có thể đem đi tái chế được không…

Cái miệng này, ca ca chịu không nổi mà!



Lúc này, Hương Thảo Đường đã bị cảnh sát niêm phong điều tra.

Một thương hiệu trăm năm.

Chỉ trong một buổi sáng, tan thành mây khói.

Sáu người có mặt trong tiệm sáng nay đều bị đưa về đồn để thẩm vấn.

Trương Oánh vừa được thả ra ba tiếng.

Lại bị bắt về.

Chủ yếu là vì nếu cảnh sát không bắt bọn họ đi, thì e rằng người dân sẽ phun nước bọt mà dìm c.h.ế.t bọn chúng.

Lần này, đổi sang một bộ phận khác bắt.

Tổ điều tra vụ án đặc biệt.

Sáng nay, Cố Thiếu Đình đến nói chuyện với tổ trưởng La Dương, mới biết tổ án đặc biệt cũng đã điều tra Hương Thảo Đường từ lâu.

Hai người lập tức hợp tác ăn ý.

Nhanh chóng lên đường đến Hương Thảo Đường kiểm tra, không ngờ lại đúng lúc chứng kiến Mặc Thiên tháo biển hiệu nhà người ta.

Một vụ án tổ án đặc biệt điều tra suốt ba năm không có manh mối.

Vậy mà con nhóc này chỉ mất một tiếng đã san bằng…

Tổ án đặc biệt đang thu thập chứng cứ trong tiệm.

Họ không biết, trong cửa hàng còn một tiểu đồ đệ.

Sáng nay vì ra ngoài nhập hàng nên may mắn tránh được kiếp nạn.

Hắn nấp ở góc đường, lén lút gọi điện về Cốc Vu Y.

“Đại sư huynh, Hương Thảo Đường xảy ra chuyện rồi! Sư thúc, sư tỷ đều bị cảnh sát bắt đi rồi!”

Cốc Vu Y, náo loạn cả lên.

Thuật cổ vu y truyền đời của bọn họ, vang danh thiên hạ, từ trước đến nay chưa từng có ai giải được bí thuật.

Không ngờ lại bị con nhóc thối này phá hết lần này đến lần khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Đại sư huynh Vu Hiền ngồi không yên nữa.

“Hừ, con nhóc thối, dám phá hỏng chuyện tốt của Cốc Vu Y ta! Lần này ta đích thân xuống núi, dạy cho nó cách… làm… người!”

Buổi trưa, bốn người tìm một khách sạn lớn để ăn cơm.

Cố Bạch Dã gọi đầy cả một bàn thức ăn, sợ rằng không có món con nhóc này thích.

Trong lúc chờ đồ ăn lên, Mặc Thiên kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh Kiều Hạc, hai người suýt dán chặt vào nhau.

Sắc mặt Cố Bạch Dã đen như đáy nồi.

Nhìn cải trắng nhà mình, chỗ nào cũng thấy tốt.

Nhìn con heo nhà người ta, chỗ nào cũng chướng mắt.

Tiếc là dù trong mắt hắn b.ắ.n ra tia lửa.

Bên kia, “heo” và “cải” cũng chẳng thèm liếc hắn lấy một cái.

Mặc Thiên lục lọi trong túi xách, lấy ra giấy bút, đưa cho Kiều Hạc.

“Ta có rất nhiều chuyện phải làm, ngươi ghi lại giúp ta.”

Mặc Thiên vốn là một người chỉ có thể làm từng việc một.

Từ nhỏ sống trong núi, những chuyện lớn nhất cô cần giải quyết cũng chỉ là đỡ đẻ cho hổ, chọn bạn đời cho gấu, hoặc bày mưu chơi khăm sư phụ.

Chẳng bao giờ phải động não.

Giờ xuống núi mới phát hiện, con người dưới này thật phiền phức, đi đâu cũng gây chuyện.

Kiều Hạc liếc nhìn giấy bút, không động tay.

“Ngươi nói đi, ta giúp ngươi sắp xếp.”

Mặc Thiên không khách sáo, lập tức nói hết những gì mình nghĩ ra cho Kiều Hạc.

“Ta phải chữa giọng cho Vũ Tuyết.”

“Còn phải canh chừng Lão Lục không cho hắn ly hôn.”

“Ta còn đồng ý với ngươi sẽ cứu tỉnh cha ngươi.”

“Luyện Tiếp Mệnh Đan, kìm hãm sát khí của ngươi và Bảo Bảo.”

“Tìm ra nguồn gốc của Tam Sát trên người ngươi.”

“À đúng rồi, còn một chuyện quan trọng nữa!”

Mặc Thiên vỗ đét lên đầu mình.

“Ta còn phải giúp Lão Đại, Lão Nhị, Lão Tam, Lão Tứ, Lão Ngũ tái hôn.”

“!!!”

Vừa dứt lời, cả phòng im bặt.

Ba đôi mắt cùng lúc đổ dồn vào cô.

Xem phim kinh dị cũng không thấy rùng rợn bằng nhìn Mặc Thiên lúc này.

Phải mù quáng tự tin đến mức nào thì con nhóc này mới có thể nói ra lời hoang đường như vậy…

Cố Bạch Dã nuốt khan.

Bước tới bên cạnh Mặc Thiên, giơ tay sờ trán cô.

“Không sốt mà, sao lại lú lẫn thế?”

Hắn thở dài, nói với vẻ nghiêm túc.

“Thiên Thiên, em bỏ ý định này đi. Anh nói cho em biết ngay bây giờ: ‘Không – thể – nào!’ Giấc mộng này còn viển vông hơn cả lên mặt trời.”

Cố Bạch Dã không nói thẳng.

Tái hôn?

Nghe đến hai chữ này, mấy bà chị dâu chắc có thể hợp lại thành một đội đánh sập Cố gia mất.

Chưa kể, Tứ tẩu đã qua đời rồi…

Tái hôn kiểu gì?

Nếu có tái…

Chỉ có thể là âm hôn thôi…

Nhưng rõ ràng, Mặc Thiên không tin.

Vẫn một vẻ mặt nắm chắc phần thắng.

“Lão Lục, ngươi lo cho bản thân ngươi trước đi.”

Cố Bạch Dã: “……”

Bây giờ hắn rất muốn tìm mẹ…

Mẹ ơi, con gái mẹ sinh ra, mẹ tự trông coi đi!!!

Mặc Thiên không thèm để ý đến hắn nữa.

Quay lại nhìn Kiều Hạc, thấy hắn còn đang ngẩn người.

Cô gõ tay lên tờ giấy bút trước mặt hắn.

“Sao ngươi không ghi?”

Kiều Hạc nhướng mày khó hiểu.

“Chỉ có vậy thôi?”

Mấy chuyện này, cũng cần phải viết ra?

Não là đồ trang trí sao…

Mặc Thiên thành thật đáp, “Ừ, bây giờ chỉ nghĩ ra nhiêu đây. Ngươi mau ghi đi, thiếu một chuyện, ta trừ lương của ngươi đấy.”

Kiều Hạc: “……”

Hắn bất đắc dĩ cầm bút lên.

Ngày đầu tiên đi làm, ít nhất cũng phải phối hợp với “bà chủ” một chút…

Hắn xoạt xoạt xoạt, viết hết những gì Mặc Thiên vừa nói.

Chữ của Kiều Hạc rất đẹp, chỉ là nét liền quá.

Mặc Thiên nhìn một chữ cũng không nhận ra.

“Ngươi viết gì ta xem không hiểu.”

Kiều Hạc: “……”

Quên mất trình độ học vấn của “bà chủ”…

Hắn im lặng cầm bút lên lần nữa.

Như học sinh tiểu học, cẩn thận viết lại từng nét.

Những chữ khó, còn chu đáo ghi chú phiên âm bên cạnh.

Nhưng hắn đâu biết.

Mặc Thiên…

Cũng không biết đọc phiên âm…


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com