Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 94: Chơi một trò chơi, Yes or No



May mà lần này Mặc Thiên không còn kén chọn nữa.

Rất hài lòng nhét tờ giấy vào cuốn sổ nhỏ của mình.

Cô quay sang hỏi Kiều Hạc: “Ngươi nói xem, ta nên làm chuyện nào trước?”

“Cứu cha ta.”

Kiều Hạc đáp không chút do dự.

Dù chỉ đùa một câu cũng là thiếu tôn trọng với cha.

Cố Bạch Dã vừa nghe liền khó chịu, mặt vốn đã đen như Bao Công, giờ còn nhăn nhúm lại.

“Kiều lão nhị, ngươi đừng hòng lợi dụng chức vụ để trục lợi cá nhân! Thiên Thiên nhà ta công bằng chính trực, không mở cửa sau đâu!”

Nói xong, hắn chen đến bên Mặc Thiên, vỗ vỗ lên chiếc mũ nhỏ của cô.

“Thiên Thiên, nhất định phải cứu chị dâu trước, đúng không?”

Cố Bạch Dã vừa dứt lời.

Kiều Hạc lập tức tiếp lời, không cho Mặc Thiên có cơ hội đồng ý với Lão Lục.

“Nếu cha ta khỏe lại, ta mới có thể yên tâm làm việc cho ngươi. Ngươi cũng không muốn một kẻ tâm sự nặng nề làm công cho mình chứ?”

Câu nói đầy vẻ “trà xanh” này khiến Cố Bạch Dã nổi cả da gà.

Đây mà là Kiều lão nhị à…

Rõ ràng là Kiều Bạch Liên thì có!

Nhưng Mặc Thiên lại rất hưởng ứng.

Cô do dự ba giây.

Vịt Bay Lạc Bầy

Rồi quyết định ngay: “Được, cứu cha ngươi trước.”

Cố Bạch Dã: “……”

Biết ngay mà, cây cải trắng nhà mình, cái đầu nhìn được mà chẳng có tác dụng!

Dễ dàng mắc bẫy con cáo già này như vậy!

Nhưng thực ra, Mặc Thiên không hề ngốc.

Cô còn bổ sung thêm một câu với Kiều Hạc: “Dù cứu được hay không, trừ ngươi một tháng lương.”

Kiều Hạc: “……”

2000 cũng muốn khấu trừ…

Cả đời này chưa từng gặp bà chủ nào keo kiệt đến thế…

Sau khi ăn xong, bốn người đến thẳng viện điều dưỡng Bắc Sơn.

So với lần trước gặp Kiều Hạc, sắc mặt cha hắn có vẻ khá hơn một chút, nhưng vẫn nằm im không nhúc nhích, người gầy trơ cả xương.

Dù gì cũng đã ba năm không cử động, cơ bắp trên người đều teo rút lại.

Mặc Thiên đi đến bên giường, lấy ra bát quái bàn.

Cô quay đầu liếc nhìn Cố Bạch Dã và Diệp Phi.

“Hai người ra ngoài trước đi.”

“Không được.” Cố Bạch Dã phản đối ngay lập tức, “Em ở một mình với con cáo già đó, anh không yên tâm. Sáng nay hắn đã định giở trò với em, may mà ang kịp thời đến ngăn lại! Anh không đi đâu hết, anh là ca ca em, phải trông chừng em.”

Diệp Phi nghe vậy, lập tức tiếp lời: “Tôi cũng không yên tâm, tôi cũng không ra ngoài.”

Hai người chống nạnh đứng đó.

Bày ra dáng vẻ quyết bám trụ đến cùng.

Mặc Thiên quay đầu, lạnh nhạt nhìn họ, chậm rãi nói:

“Hắn muốn giở trò với tôi, nhưng hắn không làm được. Tôi muốn giở trò với hắn, các ngươi cũng cản không nổi. Vậy các ngươi lo cái gì?”

Dứt lời, ánh mắt cô quét qua hai người.

Bất ngờ nhếch môi cười.

Nụ cười đó.

Thật sự quá đáng sợ.

Cố Bạch Dã và Diệp Phi đồng loạt rùng mình.

Cảm giác như bị quỷ ám vậy.

Hai người nhìn nhau, định quay đầu chạy.

Tiếc là…

Giờ chạy, đã muộn.

“Đừng động, đứng yên.”

Mặc Thiên gọi giật họ lại.

Đã không muốn ra ngoài.

Vậy thì ở lại làm việc đi!

Mặc Thiên sắp xếp pháp khí trên sàn nhà.

Sau đó khoanh chân ngồi xuống luôn.

Cô liếc nhìn Kiều Hạc đứng bên cạnh, vỗ vỗ lên viên gạch bên cạnh mình: “Ngồi đi.”

Kiều Hạc: “……”

Hắn dừng lại vài giây.

Không phản đối gì.

Rồi ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Mặc Thiên.

Nghĩ lại, ngồi dưới đất vẫn tốt hơn hai người bên kia đang gõ mõ côm cốp…

Mọi người vào vị trí.

Mặc Thiên mới chính thức bắt đầu làm phép.

Trước mặt cô có hai thanh gỗ.

Trên thanh bên trái khắc chữ “Có”, thanh bên phải khắc chữ “Không”.

Kiều Hạc nhìn ra ngay, cô định chơi trò “Yes or No” với cha hắn…

Mặc Thiên đốt ba nén hương trong lư hương nhỏ.

Sau đó chắp tay vái mấy vái.

Cô cầm hai tờ bùa vàng, miệng lẩm nhẩm vài câu chú.

Tờ bùa lập tức bay ra khỏi tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Dán lên n.g.ự.c Kiều An Khang.

Mặc Thiên khép hai ngón tay lại, vẽ một trận bát quái trong không trung rồi điểm một cái về phía trước.

Lập tức, lá bùa trước n.g.ự.c Kiều An Khang sáng lên.

“Kiều lão bá, ta là Mặc Thiên, có chuyện muốn hỏi ngài. Nếu muốn tỉnh lại, hãy trả lời thành thật. Trả lời sai, ngài có thể không sống nổi đâu.”

Kiều Hạc: “……”

Cha hắn chắc cả đời chưa từng bị ai uy h.i.ế.p kiểu này…

Nhưng không ngờ, hai thanh gỗ trước mặt Mặc Thiên.

Bất chợt động đậy.

Thanh gỗ bên trái có chữ “Có” dựng lên một giây, rồi đổ xuống.

Mọi người trong phòng thấy vậy, lập tức ngồi thẳng lưng, thần sắc nghiêm túc hẳn.

Mặc Thiên chắp tay, tiếp tục hỏi: “Kiều lão bá, ngài đến thôn Đại Đạo là để tìm thuốc sao?”

“Không.”

“Là để tìm người?”

“Có.”

“Ngài đã tìm thấy chưa?”

“Có.”

“Có ai hại ngài không?”

Lần này, hai thanh gỗ hồi lâu không động đậy.

Một lúc sau, cả hai thanh “Có” và “Không” cùng dựng lên.

Mọi người nhìn Mặc Thiên đầy thắc mắc.

Nhưng Mặc Thiên cũng nhíu mày.

Cô nhìn chằm chằm hai thanh gỗ, trầm tư suy nghĩ.

Hồi lâu sau, mới hỏi tiếp: “Lúc rơi xuống vách đá, có ngửi thấy mùi hôi không?”

“Có.”

Lần này, thanh gỗ vừa dựng lên liền bị Mặc Thiên chụp ngay vào tay.

Cô lập tức đứng dậy.

Nhìn mọi người rồi buột miệng thốt ra một câu chẳng liên quan gì.

“Ta biết ai có thể cứu tỉnh ông ấy rồi!”

Dứt lời, Mặc Thiên nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

Chạy vọt ra khỏi phòng bệnh.

Những người khác sững sờ, hoàn toàn không đoán ra cô đang nghĩ gì.

Đành phải theo xuống lầu.

Mặc Thiên bảo mọi người lên xe, không giải thích gì thêm.

Cô rút điện thoại, gọi cho Cố Thiếu Đình.

“Lão Nhị, tôi muốn gặp người của Hương Thảo Đường.”

Cố Thiếu Đình không hiểu Mặc Thiên lại nổi cơn gì: “Gặp bọn họ làm gì?”

“Có chuyện. Anh chờ tôi ở cục cảnh sát.” Mặc Thiên dứt khoát sắp xếp luôn cho nhị ca.

“Thiên Thiên, anh không có ở cục cảnh sát.” Cố Thiếu Đình vội gọi cô lại, “Anh gửi cho em một vị trí, đến đó tìm anh. Người của Hương Thảo Đường cũng đang ở đây.”

Nói rồi, hắn gửi vị trí qua WeChat cho Mặc Thiên.

Mặc Thiên đưa vị trí cho Diệp Phi xem.

Diệp Phi nhìn xong liền cau mày: “Tới đây à?”

Hắn liếc mắt qua gương chiếu hậu nhìn thiếu gia: “Thiếu gia, là nghĩa trang Trường Tĩnh ở ngoại ô Tây.”

Trường Tĩnh là một nghĩa trang lớn.

Quy mô rất rộng.

Nhưng là nghĩa trang bình dân.

Ở một thành phố như Thượng Kinh, nơi đất đai đắt đỏ từng tấc, đó có lẽ là nghĩa trang duy nhất mà dân thường có thể mua được.

Phong thủy cũng chỉ ở mức trung bình.

Tạm chấp nhận để mai táng tổ tiên, không ảnh hưởng gì đến đời sau.

Kiều Hạc cũng không ngờ Mặc Thiên lại muốn đến chỗ như vậy.

Hắn không hiểu cô định làm gì, nhưng cũng không hỏi thêm.

Chỉ nhướn mày nhìn Diệp Phi.

“Lái xe.”

Diệp Phi không dám có ý kiến.

Lập tức cho xe chạy thẳng đến Trường Tĩnh Viên.

Vị trí Cố Thiếu Đình gửi cho Mặc Thiên không phải bên trong nghĩa trang.

Mà là ở sau núi nghĩa trang Trường Tĩnh.

Lúc này trời đã tối đen.

Khu này không có lấy một cái đèn đường, chỉ nhờ ánh đèn xe chiếu sáng con đường phía trước.

Bên ngoài xe, gió rít từng cơn.

Thổi qua cửa kính xe, khiến người ta có cảm giác như có ai đó bên ngoài đang thì thầm với mình…

Diệp Phi vừa nhìn bản đồ vừa lái xe, càng lái càng thấy rợn người.

Hắn siết c.h.ặ.t t.a.y lái, cố giữ bình tĩnh.

Cuối cùng, sau khi vòng gần hết nửa ngọn núi, họ cũng đến được điểm hẹn.

Dưới ánh sáng yếu ớt của một chiếc đèn đường, mọi người mới nhìn thấy một nhà xưởng tôn rất lớn.

Cổng chính treo một tấm biển trắng.

Hình như có chữ viết trên đó.

Diệp Phi lái xe tiến gần hơn một chút.

Đèn pha chiếu sáng cánh cổng.

Cuối cùng, mọi người cũng nhìn rõ dòng chữ trên tấm biển.

[Tổ Điều Tra Án Đặc Biệt – Nguy Hiểm, Cấm Vào]


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com