Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 97: Mặc Thiên kiếm tiền, không cần mạng



Mặc Thiên theo Cố Thiếu Đình đến tổ chuyên án.

Hôm qua sau khi Mặc Thiên và mọi người rời đi.

La Dương đã thẩm vấn hai con lệ quỷ vào lúc nửa đêm, kết quả là vừa bước ra khỏi phòng thẩm vấn thì ngất xỉu ngay tại chỗ.

Bác sĩ kiểm tra không phát hiện ra gì.

Chỉ kết luận: Người không sao, chỉ là ngủ thôi.

Nhưng người trong tổ chuyên án đều biết rõ.

Tổ trưởng là ngủ rồi, nhưng nếu không đánh thức, thì sẽ ngủ luôn cả đời!

Bọn họ không dám trông chờ vào bệnh viện nữa.

Chỉ có thể tự mình làm phép.

Tiếc rằng…

Pháp lực của họ chẳng khác nào mấy đứa trẻ mẫu giáo làm toán cao cấp—Đây có phải là tiếng Anh không vậy…

Loay hoay từ năm giờ sáng đến mười giờ tối, đừng nói cứu người, đến pháp khí cũng không khai quang nổi!

Sau khi thử đến lần thứ 999, ba người trong tổ chuyên án đồng loạt lật tìm trong túi quần, móc ra mẩu giấy nhỏ mà Mặc Thiên nhét cho hôm qua.

Ba người nhìn nhau trân trối.

Hôm qua còn nói cô nàng bị bệnh.

Là bọn họ có mắt không tròng rồi…

Số liên lạc Mặc Thiên để lại chính là của Cố Thiếu Đình…

Cố Thiếu Đình vừa nghe điện thoại, lập tức lôi người tới ngay.

Con nhóc này miệng quạ.

Nó nói cứu được, tức là cứu được.

Quả nhiên, Mặc Thiên đến nơi, thậm chí còn chẳng nhìn La Dương đang nằm trên giường xếp trong văn phòng.

Mà đi thẳng đến chỗ ba người còn lại, thương lượng với họ.

“Ta có thể cứu hắn, nhưng ta muốn đưa Vu Tôn đi—”

Còn chưa nói hết câu.

Ba người trong tổ chuyên án đã gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

Chỉ cần chậm nghĩ một giây, chẳng khác nào xem nhẹ mạng của tổ trưởng.

Vịt Bay Lạc Bầy

Lão quỷ lớn tuổi nhất, mặc cảnh phục, chỉ vào La Dương nói ngay: “Cứu tỉnh hắn, người giao cho cô.”

Bọn họ dứt khoát, Mặc Thiên còn dứt khoát hơn: “Thành giao.”

Hai bên chỉ mất vài giây để đạt thỏa thuận.

Mặc Thiên cũng không ngờ có thể thương lượng nhanh gọn như vậy.

Thực ra, nàng có cách cướp Vu Tôn đi.

Nhưng sư phụ từng dặn nàng, cảnh sát là người tốt, không được ra tay với cảnh sát.

Quả nhiên, họ còn chẳng cho nàng cơ hội ra tay.

Mặc Thiên rất hài lòng, nàng đeo chiếc túi nhỏ, đứng cạnh giường La Dương.

Những người khác lập tức vây quanh.

Mỗi người trong tổ chuyên án chẳng khác gì cái giá treo đồ, trên cổ, trên vai, trên tay đều lủng lẳng các loại pháp khí, dâng hết trước mặt Mặc Thiên.

Trông hệt như đám thợ điện nước làm việc vặt ven đường, thấy ông chủ đến là xúm lại, mặc cho lựa chọn.

Mặc Thiên quét mắt nhìn ba vị cảnh sát không ra người, quỷ không ra quỷ này.

Lắc đầu: “Pháp khí vô dụng, hắn bị dọa sợ.”

Tổ chuyên án: “……”

Không nói gì, nhưng rõ ràng là không tin.

Tổ trưởng của họ ngày nào cũng bắt quỷ, lại có thể bị quỷ dọa đến ngất xỉu sao…

Đừng đùa, tổ trưởng bọn họ là—

Ba chữ “ăn không ngồi rồi” còn chưa kịp nghĩ ra.

Chỉ nghe thấy “Bốp—” một tiếng, Mặc Thiên vỗ một cái lên thiên linh cái của La Dương: “Dậy đi.”

Tiếng động quá lớn.

Một vòng người đều bị dọa đứng hình, sững sờ nhìn La Dương nằm trên giường.

Một, hai, ba, vừa đúng ba giây.

Chỉ thấy La Dương bật dậy như lò xo, thở hổn hển từng hơi nặng nề.

“Má ơi, sợ c.h.ế.t mất thôi!”

Tổ chuyên án: “……”

Tổ trưởng, ít nhất cũng nên diễn chút đi chứ…

Mặt mũi của quỷ chúng tôi.

Sắp không giữ nổi rồi…

La Dương vừa nhìn thấy Mặc Thiên.

Lập tức như thấy cứu tinh.

“Đại sư Thiên Thiên, mạng của tổ chuyên án chúng tôi cũng là mạng đấy, cô không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu được!”

Mặc Thiên chớp mắt, liếc sang ba người còn lại: “Bọn họ c.h.ế.t hẳn rồi, không cứu được đâu.”

La Dương: “……”

Vị đại sư này, chỉ có pháp thuật là cao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Còn lại, chỉ số thông minh và cảm xúc, đều âm vô cực…

Nhưng giờ đang có chuyện cần nhờ vả.

La Dương nào dám bắt bẻ đại sư.

Hắn vừa ngồi dậy, vô thức nhớ đến hai con quỷ hôm qua, sợ đến mức nấc cục liên tục.

“Nấc, đại sư Thiên Thiên, nấc, cầu xin cô giúp chúng tôi siêu độ đám quỷ đó… nấc, cô ra giá đi, nấc, bao nhiêu chúng tôi cũng đồng ý, nấc—”

Tổ chuyên án vì sự bình yên của dân chúng.

Bắt về mấy nghìn con lệ quỷ.

Nhưng bắt về thì bắt về rồi…

Lại không tiễn đi được!!!

Diêm Vương Điện không ai nhận.

Muốn diệt hồn luôn, thì pháp lực lại không đủ…

Thế là đám lệ quỷ kia ngang nhiên tác oai tác quái trong tổ chuyên án, từng tên cứ như đại lão gia, rảnh rỗi là lại kêu “Tiểu La Tiểu La” này nọ…

Tổ trưởng như hắn mà cứ như đàn em vậy!

Không nói đến sĩ diện.

Bọn chúng còn suốt ngày dùng mấy trò ma quái hù dọa hắn…

La Dương tủi thân lắm!

Nhưng Mặc Thiên đâu quan tâm cảm xúc của hắn, nàng chỉ quan tâm kiếm tiền!

Mặc Thiên lập tức ra giá: “Quỷ thường, 500. Tiểu lệ quỷ, 1000. Đại lệ quỷ, 2000.”

“Đạ, đạ, đạ, đại! Trước tiên tiễn hai con đại lệ quỷ đi đã!”

La Dương vừa nghe xong, biết có hy vọng, mừng đến mức nấc cụt cũng khỏi luôn.

Nhưng lại nói lắp.

Hắn liền lấy nửa tháng lương của mình để tiễn hai con đại lệ quỷ dọa hắn hôm qua đi trước!

La Dương – kẻ đi đưa tiền, còn sốt sắng hơn cả Mặc Thiên – kẻ kiếm tiền.

Hắn lập tức kéo Mặc Thiên mở khóa điện thoại.

Mở mã thanh toán của nàng.

Rồi cực kỳ chủ động chuyển ngay 4000 tệ.

【Đinh đông, WeChat nhận được 4000 tệ.】

Tiếng thông báo vừa vang lên, La Dương đã vội vàng kéo Mặc Thiên lên tầng hai khu làm việc.

Cố Thiếu Đình thấy vậy, lập tức không vui.

Dù Mặc Thiên đang giúp cảnh cục làm việc.

Nhưng đám tà ma này nếu xảy ra chuyện, thì chẳng ai có thể cứu được con nhóc này.

Hắn sải bước đuổi theo hai người, chắn trước mặt Mặc Thiên: “Em từng đối phó với loại đó rồi sao?”

“Chưa.”

“Chưa mà còn dám nhận việc này!”

Cố Thiếu Đình nhíu chặt mày.

Hắn nắm lấy cổ tay Mặc Thiên, dứt khoát kéo nàng ra ngoài.

Con nhóc này từ nhỏ đã sống trong cái xó nghèo đói đó.

Vì 4000 tệ, ngay cả mạng cũng không cần!

Cố Thiếu Đình đau lòng đến mức khó chịu.

Đau đến mức, hắn chỉ muốn chuyển khoản!

Tiếc rằng cô em gái vô tâm vô phế nhà hắn đã ngay lập tức kéo hắn về với thực tại.

Mặc Thiên rút tay về, chỉnh lại quần áo: “Tiền đã nhận, tất nhiên phải làm việc. Đúng là tôi chưa từng đối phó với quỷ, vì chúng vừa thấy tôi đã chạy. Lần này tôi phải gặp mặt chúng cho bằng được!”

Nói xong, nàng quay người, vui vẻ theo La Dương lên tầng.

Chiếc túi nhỏ đeo bên hông, cứ lắc qua lắc lại như đang cười nhạo sự ngốc nghếch của Cố Thiếu Đình.

Cố Thiếu Đình bóp trán bất lực.

Con nhóc này pháp thuật đúng là cao.

Nhưng khả năng chọc tức người khác còn cao hơn!

Mặc Thiên theo La Dương lên tầng hai.

Ở đó có một cánh cửa gỗ.

La Dương đẩy cửa ra, liền thấy bên trong là một hành lang dài thật dài.

Dài đến mức không thấy điểm cuối.

Gió lạnh lùa qua hành lang, trong chớp mắt, như thể từ mùa thu bước thẳng vào mùa đông.

La Dương lập tức trốn sau lưng Mặc Thiên: “Đại sư Thiên Thiên, bên trong có 2345 con lệ quỷ. Đều là tự sát, bị giết, g.i.ế.c người mà thành. Oán khí cực nặng, mặt mũi hung tợn, công kích cực mạnh, cô… chắc chắn làm được chứ…”

Giờ hắn mới nhớ ra mà hỏi, rốt cuộc Mặc Thiên có làm được hay không.

Bên trong còn có ác quỷ trăm năm lợi hại nhất, trên tay nó vấy hàng ngàn mạng người.

Sát khí nặng đến mức có thể dọa c.h.ế.t người!

La Dương lo lắng vặn xoắn ống tay áo của Mặc Thiên.

Rón rén bám sát theo nàng.

“Nếu không ổn, cô nhớ nghe khẩu lệnh của tôi, tôi hô chạy, thì cô phải…”

“Chạy!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com