Giờ phút này, hắn nhất định phải bám chặt lấy đùi đại sư Thiên Thiên, kiên quyết không buông tay!
Mặc Thiên quay đầu nhìn hắn:
“Anh làm việc ở đây bao lâu rồi? Trước đây sống sót kiểu gì vậy?”
“Làm sao mà như thế này được chứ…”
La Dương mặt mày khổ sở, kể cho Mặc Thiên nghe chuyện xảy ra trong hai năm qua.
“Trước đây, tổ Đặc án chỉ là một chức vụ nhàn rỗi, chẳng có việc gì để làm, trong Quỷ Ngục này chỉ nhốt dăm ba con tiểu quỷ.”
“Thế nhưng hai năm trở lại đây, không biết Bắc Kinh xảy ra chuyện gì, cứ như thể có người đào hết mồ mả lên vậy, đủ loại yêu ma quỷ quái xuất hiện, lệ quỷ hoành hành, còn gây ra cả án mạng!”
“Đám lệ quỷ này bắt về thì bắt được rồi, nhưng lại không thể tiễn đi, Âm Ti căn bản không có ai đến thu quỷ!”
Nghe đến đây, Mặc Thiên hỏi lại: “Hắc Bạch Vô Thường không đến thu quỷ à?”
“Không! Mời cũng không được, căn bản không thể mời! Trước đây cứ hai ba tháng họ lại đến một lần, giờ thì nửa năm rồi vẫn không thấy tăm hơi!”
Mặc Thiên không nói gì nữa.
Nàng giơ tay phải, bấm ngón tay tính toán, nhưng bước chân vẫn không dừng lại.
Hai người tiếp tục đi sâu vào Quỷ Ngục.
Đang đi, bỗng nhiên có một luồng gió âm thổi qua từ lối vào.
La Dương rùng mình một cái, quay đầu nhìn.
Nhưng phía sau chẳng có gì cả, ngay cả một cái bóng quỷ cũng không thấy.
Hắn “tặc” một tiếng: “Lại muốn hù dọa ta? Đừng hòng! Ta nói cho các ngươi biết, hôm nay có đại sư Thiên Thiên ở đây, ngày c.h.ế.t của các ngươi đến rồi!”
La Dương tự mình lấy lại dũng khí, lớn tiếng dọa lại phía sau.
Nhưng phía sau căn bản không có bóng quỷ nào.
Hắn thở dài một hơi, quay đầu lại.
Ngay khoảnh khắc đó, một cái đầu đầy m.á.u đỏ lòm, tóc đen xõa phủ, bịch một tiếng rơi xuống ngay trước mắt hắn.
Đôi mắt đỏ ngầu trợn trừng nhìn hắn chằm chằm.
“A a a a a a a a a!!!!”
Tiếng hét chói tai của La Dương vang vọng khắp Quỷ Ngục.
Tiếng hét này còn đáng sợ hơn cả quỷ.
Mặc Thiên giơ hai ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào mi tâm của La Dương.
Ngay lập tức khiến hắn im miệng.
Lúc này La Dương mới hoàn hồn lại.
Hắn vỗ ngực, thở phào sợ hãi.
“Đại sư Thiên Thiên, thấy chưa, ngày nào bọn chúng cũng dọa tôi như vậy đấy!”
La Dương vừa tố cáo xong.
Đám quỷ đồng loạt thò đầu ra.
Muốn xem thử hôm nay tiểu La cảnh sát lại dắt theo vị “cứu tinh vô dụng” nào nữa.
Quỷ lớn, quỷ nhỏ, quỷ già, quỷ trẻ, quỷ nam, quỷ nữ, đủ cả không thiếu một ai.
Trong không gian chật hẹp này, từng con quỷ chen chúc nhau, xếp chồng lên nhau, nhồi nhét hơn 2000 con, chật đến mức gần như không bay nổi.
Khuôn mặt lạnh lùng của Mặc Thiên bỗng chốc bừng sáng.
Giống như hổ thấy thịt.
May mà nơi này âm khí nặng.
Chứ nếu Mặc Thiên đứng đây, dương khí trên người nàng cũng đủ dọa quỷ chạy mất.
Khó khăn lắm mới có cơ hội chơi với quỷ.
Mặc Thiên vô cùng trân trọng.
Nàng mỉm cười, lúm đồng tiền nhỏ xinh hiện lên bên khóe môi, vỗ vai La Dương: “Nói đi, tiễn hai con nào?”
Nụ cười rạng rỡ của nàng khiến đám quỷ nhìn mà phát hỏa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
La Dương chỉ về phía hai con lệ quỷ bị vây ở giữa đám đông.
Một nam một nữ, đầu bị c.h.é.m đến nát bươm, m.á.u chảy như bầu rượu.
“Chúng nó.”
Mặc Thiên nhìn theo hướng hắn chỉ, quan sát hai con quỷ một lúc, khóe môi nhếch lên.
“Hai ngươi tuy bị hại chết, nhưng cũng là đáng đời. Lúc còn sống đánh cướp, g.i.ế.c người, sau khi c.h.ế.t vẫn không chịu hối cải, hồn bay phách tán đã là nhẹ tội rồi. Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay ta tiễn các ngươi lên đường.”
Giọng điệu nàng nghiêm túc vô cùng.
Nhưng hai con ác quỷ trăm năm làm sao coi trọng một tiểu nha đầu?
Chúng cười phá lên, cái đầu vá víu tạm bợ cũng sắp cười đến bung ra.
“Con nhóc ranh, năm xưa lão tử là trang chủ Bạch Hổ Trang! Đây là trang chủ phu nhân của ta, ——”
“Được, tiễn hai ngươi đi cùng nhau.”
Mặc Thiên không thèm cho hắn cơ hội nói hết câu.
Nàng lấy ra bát quái bàn, niệm vài câu chú ngữ.
Hai con quỷ nhe răng cười nhạo: “Không ai tiễn nổi bọn ta đâu! Trong Âm Ti, lão tử có người quen!”
Mặc Thiên hoàn toàn phớt lờ.
Môi nàng không ngừng lẩm bẩm.
Nhưng sau khi pháp thuật kết thúc, xung quanh vẫn gió êm sóng lặng, không có chuyện gì xảy ra…
Đám quỷ thấy vậy, lập tức cười ầm lên.
Có con cười đến rớt cả đầu, có con cười bay mất tay chân, còn có con cười đến nát vụn cả người…
Bầu không khí trong Quỷ Ngục sôi động như mở hội.
Tiếc là, chưa kịp cười quá ba giây.
Bên trong Quỷ Ngục bỗng nhiên xuất hiện hai bóng người.
Một đen một trắng, người cao gầy, kẻ thấp béo.
Lảo đảo nghiêng ngả, dáng vẻ như bị rơi từ trên trời xuống.
Phải mất một lúc hai người mới đứng vững.
Đám quỷ phản ứng cực nhanh, hoảng hồn bay vọt lên trần nhà.
Đại sư Thiên Thiên thật sự mời được hai người này tới!
La Dương kinh ngạc há hốc miệng.
Lợi hại, quá lợi hại.
Đại sư đúng là đại sư!
4000 tệ này, đáng giá!
Hắc Bạch Vô Thường cầm trong tay còng tay xiềng xích.
Lạnh lùng liếc La Dương một cái.
“Tiểu tử, ngươi cũng dám làm phép gọi bọn ta đến?”
La Dương cười gượng hai tiếng: “Không phải tại quỷ nhiều quá, không chứa nổi nữa sao.”
“Thế ngươi nghĩ Âm Ti chứa nổi chắc?” Bạch Vô Thường mặt đen thui, rõ ràng vô cùng bực bội.
Vịt Bay Lạc Bầy
Mà thực tế cũng đáng bực.
Lão Bạch với lão Hắc đang bận đánh mạt chược, tự dưng bị một đạo Cấp cấp như luật lệnh triệu hoán đến đây, suýt nữa ngã chổng vó!
Lúc đó bài Đại Tứ Hỉ trên tay hắn còn chưa kịp ù.
Nghĩ thôi đã thấy đau lòng!!!
Bạch Vô Thường vì ván bài này mà tức giận đến đầy bụng hỏa khí.
Nhìn La Dương lại càng ngứa mắt.
“Thằng nhãi, ngươi học tà đạo ở đâu mà biết gọi bọn ta hả?”
“Là ta gọi.”
Lúc này, Mặc Thiên đứng ra.
Nàng giơ ngón tay, khẽ ngoắc về phía trần nhà, trang chủ Bạch Hổ Trang và phu nhân lập tức rơi xuống.
“Hai người này là một đôi, gói lại mang đi, vặn thành bánh quai chèo ném xuống vạc dầu.”
Hai con ác quỷ vừa nghe, lập tức hoảng hốt, chẳng còn chút khí thế nào.
Chúng run rẩy bò đến dưới chân Mặc Thiên, khẩn cầu: “Tiểu cô nãi nãi, xin tha mạng! Sau này chúng tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài, ngài sai gì cũng nghe, đừng gửi bọn tôi xuống địa ngục mà!”
Mặc Thiên hoàn toàn không để tâm, chỉ nhìn chằm chằm Hắc Bạch Vô Thường.
“Hai người, sau này mỗi tuần đến tổ Đặc án thu quỷ một lần, đừng để ta phải triệu hoán các ngươi nữa.”