Giờ đây mang theo đáp án quay đầu nhìn lại.
Tuy Thẩm Xác đang điều tức, nhưng nếu hắn ta muốn ngăn cản Linh Linh thì dễ như trở bàn tay, cộng thêm đôi tai đỏ ửng của hắn ta, không một chi tiết nào không cho thấy hắn ta đã động lòng từ lâu.
Lần này, ta chọn để mọi chuyện như ý hắn ta muốn.
2
Những ngày sau đó, ta thường xuyên bắt gặp Linh Linh đến tìm Thẩm Xác.
Ban đầu Thẩm Xác lạnh lùng không nói gì, sau đó hắn ta bắt đầu đáp lại vài câu, rồi dần dần, hắn ta còn chủ động mỉm cười, hỏi Linh Linh lại đi trộm món ngon gì.
Ta chủ yếu làm ngơ, không can thiệp một chút nào.
Dù sao ta còn có thể bắt gặp nhiều lần như vậy, chuyện của bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ ai ai cũng biết.
Quả nhiên chỉ vài ngày sau, sư thúc phát hiện cá trong linh hồ của ông ấy vô cớ mất rất nhiều, bèn ngày đêm canh gác, đúng lúc thấy Thẩm Xác dẫn Linh Linh đến bắt cá ăn, bọn họ nô đùa trong hồ, như đôi thần tiên quyến lữ.
Sư thúc kinh hãi, lập tức tế ra pháp khí trói hai người đến trước mặt các trưởng lão trong sư môn.
Khi sư phụ gọi ta đến, Thẩm Xác đang dùng thân mình che chắn trước mặt Linh Linh.
Gương mặt vốn lạnh lùng giờ đầy vẻ bướng bỉnh:
"Có ta ở đây, không ai được phép làm tổn thương nàng ấy."
Sư phụ giận đến run rẩy, thanh kiếm trong tay giơ lên rồi hạ xuống, chỉ còn biết quát:
"Nghiệp chướng! Ngươi có biết nàng ta là ai không?"
"Biết, nàng ấy là yêu tộc."
"Ngươi có biết nàng ta đã gi-ết bao nhiêu người không? Mấy ngày trước, trong thôn dưới núi có một đứa trẻ bị lột da phơi xác ngoài hoang dã, chính là do nàng ta gây ra!"
Thẩm Xác nhíu mày không nói, Linh Linh ngây thơ phản bác:
"Ta chỉ thấy nó đáng yêu, muốn thu thập lớp da đó thôi, thật sự rất đáng yêu, các ngươi có muốn xem không?"
Nói xong, nàng ta định móc từ trong túi ra lớp da đẫm m-áu kia.
Sư phụ nổi giận đùng đùng:
"Yêu nữ đáng ch-ết!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Ông ấy lại giơ kiếm, nhưng Thẩm Xác cũng rút kiếm ra, tư thế sẵn sàng đối đầu với tất cả mọi người.
Hắn ta nói Linh Linh chỉ thiếu sự dạy dỗ, hắn ta sẽ dạy nàng ta trở nên tốt hơn. Để không gây thêm phiền phức cho môn phái, hắn ta sẽ tự đoạn tất cả tu vi học ở sư môn, cùng Linh Linh rời đi, từ nay không còn liên quan gì đến môn phái nữa.
Lời vừa dứt, tất cả các trưởng lão đều đứng dậy.
Bởi vì Thẩm Xác là thiên tài trăm năm khó gặp, là tương lai của tiên môn.
Sư phụ nhắm mắt lại rồi hỏi ta: "Phù Yên, con nghĩ sao?"
Ta nhìn thẳng vào mắt Thẩm Xác, cúi đầu thưa với sư phụ:
"Sư huynh xưa nay luôn có chừng mực, việc hắn ta làm chắc chắn là điều hắn ta cho là đúng."
Sư phụ chỉ thở dài:
"Nhưng tương lai của sư môn ta. . ."
"Vẫn còn có con." Ta ngước mắt nhìn ông ấy, giọng kiên định, "Nếu sư huynh rời đi, với tư cách đại sư tỷ, việc gánh vác tương lai sư môn đương nhiên là trách nhiệm của con."
Gần như tất cả ánh mắt ảm đạm đều bừng sáng trở lại.
Họ cuối cùng cũng nhớ ra, năm đó ta và Thẩm Xác cùng nhập môn một lúc, tiềm chất đều là trăm năm khó gặp.
Chỉ là những năm qua Thẩm Xác phong quang vô hạn, còn ta vẫn luôn ở dưới núi rèn luyện, nên mới bị ánh hào quang của hắn ta che lấp.
Nhờ có lời bảo đảm của ta, Thẩm Xác và Linh Linh được thuận lợi rời đi.
Trước sơn môn, Thẩm Xác nhìn ta với vẻ hơi áy náy: "Sư muội, sau này phải nhờ vào ngươi rồi."
Ta khẽ nhếch môi:
"Xin sư huynh cứ yên tâm."
Đối với ta, đây không phải là gánh nặng gì cả.
Thiên tư của Thẩm Xác đúng là hơn ta một chút, nhưng dưới thiên tư, then chốt là quyết tâm.
Sư huynh à sư huynh, ngươi đã không gánh nổi trách nhiệm này, phí hoài thiên tư tốt đẹp.
Nhưng vị trí đệ nhất kiếm tu này, ta xin nhận lấy.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
3
Trăm năm sau đó, ta ngày đêm không ngừng tu luyện.