Những nhiệm vụ sư phụ giao cho, ta đều hoàn thành xuất sắc, sư đệ sư muội có việc tìm ta, ta luôn cố gắng hết sức.
Dần dần, cái tên Thẩm Xác bắt đầu biến mất trong miệng mọi người.
Chỉ có sư phụ thỉnh thoảng cảm thán:
"Sao trước đây không phát hiện ra nhỉ, Phù Yên tu hành chăm chỉ, làm việc tỉ mỉ, vì đã từng rèn luyện dưới núi nên xử sự cũng khéo léo hơn, còn hơn cả Thẩm Xác một bậc."
Vì thế, cuộc thi khảo nghiệm thực lực đệ tử trong giới kiếm tu diễn ra trăm năm một lần để, đương nhiên do ta dẫn các sư đệ sư muội đi tham gia.
Trước khi xuất phát, sư phụ hỏi ta có bao nhiêu phần thắng.
Ta khẽ mỉm cười: "Tất nhiên là mười phần."
Sư phụ có chút kinh ngạc, hẳn là ông ấy không ngờ bình thường ta khiêm tốn tu luyện, chưa từng phô trương, sao lại nói chuyện ngông cuồng như vậy.
Nhưng ông ấy không biết, ta âm thầm tu luyện trăm năm chính là để trở thành thủ lĩnh kiếm đạo.
Nỗi đau bị Thẩm Xác đ.â.m thủng tim ở kiếp trước vẫn còn rõ mồn một, nếu như thiên hạ cần một cường giả tối cao để cứu rỗi, thì lần này nhất định phải là ta.
Địa điểm thử thách ở nơi giáp ranh giữa người và yêu quái, trên đường đi bọn ta dừng chân nghỉ ngơi tại một thôn trang. Tiểu sư đệ nhàn rỗi, nói muốn đi thám thính đường đi nhưng mãi không thấy quay về.
Công lực của hắn ta không tồi, nơi này cũng chẳng có đại yêu nào.
Vậy e rằng. . . đã bị người ta quấy rầy rồi.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Ta dẫn người đi tìm, quả nhiên thấy sư đệ bị một đám người vây kín ở cổng thôn, họ túm chặt lấy áo hắn ta, tay cầm búa rìu xẻng cuốc đòi hắn ta trả tiền.
Họ là người phàm, tiểu sư đệ không thể rút kiếm, đành phải chật vật ôm đầu kêu lên:
"Các người thật sự nhận nhầm người rồi! Ta hoàn toàn không quen biết các người! Sao có chuyện ta lừa tiền các người chứ?"
Thôn dân hỗn loạn cả lên, ta lập tức thi triển định thân quyết, rồi nói rõ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
"Xin mọi người bình tĩnh, bọn ta là đệ tử Vạn Kiếm tông, chỉ ghé qua đây nghỉ ngơi, đây là lần đầu tiên bọn ta đến đây, chắc chắn có điều gì đó hiểu lầm."
Sau khi định thân quyết được giải, thôn dân nhìn nhau, đều bình tĩnh hơn nhiều.
Một ông lão tóc bạc bước ra, thở dài nói:
"Không trách mọi người tức giận, quần áo các người mặc giống hệt tên lừa đảo kia."
Ta không khỏi nhíu mày:
"Lừa đảo nào?"
Ông lão kể, cách đây không lâu trong thôn xuất hiện một tiểu yêu, gi-ết hại gia súc, bắt nạt thôn dân, khiến mọi người không được yên ổn.
Đúng lúc đó, một người mặc y phục đệ tử Vạn Kiếm tông xuất hiện, tự xưng có thể trừ yêu, còn thu của thôn dân một số bạc lớn.
Thế nhưng không những không trừ được yêu quái, mà còn xuất hiện thêm một con nữa, thậm chí còn có người bị cắn chết.
Tên kiếm tu đó nói vì có nhiều yêu quái nên thù lao cũng phải tăng gấp đôi. Thôn dân sau đó nghĩ lại thấy không ổn, cho rằng hắn ta chắc chắn là kẻ lừa đảo.
Đúng lúc chúng ta đi ngang qua đây, liền bị nhầm là đồng bọn với hắn ta.
Thấy còn nhiều thời gian, chúng ta quyết định ở lại thêm một ngày để bắt tên lừa đảo đó, giữ danh dự cho môn phái, tiện thể trừ luôn hai con yêu quái kia.
Tiểu sư đệ vô cớ bị oan, đang tức giận, thề phải tự tay bắt được tên lừa đảo đó.
Ngày hôm sau, hắn ta giả dạng làm thôn dân, cùng với trưởng thôn và mọi người chờ ở cổng làng. Chẳng bao lâu sau, một người đeo mặt nạ, mặc y phục đệ tử của môn phái xuất hiện. Hắn ta vừa mở miệng đã hỏi: "Tiền chuẩn bị xong chưa?"
Tiểu sư đệ lập tức bùng nổ: "Chuẩn bị cái đầu ông nội ngươi!"
Hắn ta phi một cước đá người kia ngã xuống đất, đang định rút kiếm thì nhìn thấy khuôn mặt lộ ra, lập tức đứng ngây người tại chỗ.
Ta thấy tình hình không ổn, từ mái nhà nhảy xuống, nhìn thấy người trước mặt cũng không khỏi nhíu mày:
"Sư huynh?"