Trên mặt Thẩm Xác thoáng qua vẻ ngượng nghịu, đúng lúc đó thôn dân hô to: "Tốt lắm! Ta đã nói các ngươi là một bọn mà! Đồ lừa đảo mau trả tiền!"
Ta thu hồi ánh mắt từ Thẩm Xác, nhìn về phía thôn dân nói:
"Các người trả tiền để trừ yêu, vậy ta sẽ giúp các người trừ hai con yêu quái đó."
Thôn dân được cam đoan như vậy mới giải tán.
Thẩm Xác vẫn bị tiểu sư đệ đè trên mặt đất, trong lúc ngượng ngùng vô thức dùng giọng ra lệnh:
"Sư đệ, còn không mau đứng lên?"
Tiểu sư đệ không hề động đậy, ngẩng đầu nhìn về phía ta.
"Đứng lên đi."
Hắn ta lúc này mới đứng dậy.
Thẩm Xác ngẩn người hồi lâu, sắc mặt hơi tái, dường như cuối cùng cũng nhận ra rằng hắn ta không còn là thiên chi kiêu tử được vạn người tung hô của Vạn Kiếm tông nữa, giờ đây người có tiếng nói quyền lực là ta.
Hắn ta nhìn ta với vẻ mặt phức tạp: "Sư muội, đã lâu không gặp."
4
Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp lại nhau kể từ khi Thẩm Xác rời khỏi môn phái.
Tóc hắn ta rối bù, sắc mặt có vẻ phong trần, trên người vẫn còn mặc bộ y phục đệ tử cũ kỹ của Vạn Kiếm tông.
Thấy các sư đệ sư muội đều nhìn về phía mình, Thẩm Xác ngượng ngùng giải thích: "Dạo này trời mưa nhiều, bất đắc dĩ mới phải mặc lại y phục cũ."
Hắn ta vội vàng chuyển chủ đề, kể rằng sau khi rời khỏi môn phái, hắn ta và Linh Linh đã trải qua một quãng thời gian tiêu dao. Linh Linh thích vui chơi, Thẩm Xác liền đưa nàng ta đi nhiều nơi, hai người như một đôi thần tiên quyến lữ, du ngoạn khắp sơn xuyên hồ phố.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Nhưng thời gian dài dần, tiền tích góp cũng hết.
Thẩm Xác tự phế bỏ tất cả tu vi đã học được ở Vạn Kiếm tông, chỉ có thể kiếm tiền bằng cách bắt yêu quái nhỏ để chi tiêu cho hai người. Nhưng Linh Linh không vui khi hắn ta săn g.i.ế.c đồng tộc của nàng ta, họ đã cãi nhau nhiều lần vì chuyện này.
Lần này cũng vì Linh Linh không cho phép nên hắn ta mãi vẫn chưa ra tay với hai con yêu quái kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Lời nói của Thẩm Xác tránh nặng tìm nhẹ, trong từng câu chữ đều đề cao nhân tính và lòng thiện của Linh Linh, như thể làm vậy có thể chứng minh Linh Linh là có thể giáo hóa được, chứng minh rằng lựa chọn năm xưa của hắn ta không sai.
Nhưng đó không phải là lý do để hắn ta lừa tiền.
Điều này rất đáng xấu hổ, chúng ta đều hiểu rõ trong lòng, không ai vạch trần hắn ta.
Thẩm Xác nói Linh Linh đi chơi ở trấn, rồi dẫn chúng ta vào núi thăm dò. Kết quả vừa đến chân núi đã thấy Linh Linh được một nam tử yêu tộc cõng về, họ còn đang cười đùa vui vẻ.
Sắc mặt Thẩm Xác lập tức trở nên tái xanh:
"Linh Linh!"
Nam tử kia thấy chúng ta nhiều người như vậy, lập tức sợ hãi bấm quyết bỏ chạy.
Linh Linh chu môi đi tới, phàn nàn: "Làm gì vậy? Người ta đau chân mới nhờ hắn cõng thôi mà."
Nói xong, nàng ta nhìn chúng ta một cái đầy ghét bỏ: "Ta ghét đám danh môn chính phái các ngươi."
Rồi lại ôm cánh tay Thẩm Xác làm nũng: "Chỉ có huynh là khác biệt, ta huynh chàng nhất."
Nàng ta chỉ nói một câu như vậy, sắc mặt Thẩm Xác lập tức dịu đi nhiều, còn hơi đỏ mặt.
Sau khi đưa Linh Linh về nhà, hắn ta nói: "Nàng chỉ là không biết phân tấc, đã ngoan ngoãn hơn trước nhiều rồi. . ."
Ta không khách sáo ngắt lời hắn ta:
"Không liên quan đến chúng ta."
Đây là con đường Thẩm Xác tự chọn, nỗi đắng cay trong đó, hắn ta tự hiểu rõ nhất.
Ngày hôm sau, chúng ta thẳng tiến đến nơi yêu quái ẩn náu, chỉ thấy hai con lang yêu một lớn một nhỏ cuộn mình trong hang núi, bên cạnh còn có một bộ xương người phàm.
Con đại yêu thấy chúng ta, lập tức quỳ xuống, ủy khuất rơi nước mắt:
"Các vị tiên trưởng khai ân, tha mạng cho chúng ta, ta đói quá mới phải dẫn con ăn thịt người, ta là yêu quái tốt mà!"
Tiểu lang yêu cũng quỳ xuống cầu xin: "Tỷ tỷ tha mạng, chúng ta sẽ không ăn thịt người nữa."