Đệ tử Linh Vân Điền tham gia thí luyện đi ngang qua, vừa vặn thấy Ninh Hữu Lí đang cho cá ăn, tức khắc trượt chân một cái, thiếu chút nữa từ trên cái cuốc ngự vật lật xuống, kêu lên giữa không trung: “Ninh sư muội! Ngươi còn không đi rút thăm sao? Giờ này rồi mà?”
Ninh Hữu Lí ngẩng đầu nhìn thoáng qua, hệ thống báo giờ 6:04.
Còn sớm thật sự.
Nàng nhìn về phía đệ tử kia, ngạc nhiên phát hiện đối phương chính là người có tài ăn nói cực tốt đã đưa gia quả cho nàng, vì thế cười nói: “Mọi người đều đi sớm, chen chúc nhau, e là rất đông đúc, ta chen vào náo nhiệt đó làm gì? Còn không bằng đợi thêm lát nữa, thăm rút gần xong rồi đi.”
Đệ tử linh điền nghĩ nghĩ, hình như rất có đạo lý, nhưng lại nói: “Nhưng bọn họ rút hết thăm rồi, còn lại đều là thăm hỏng thì làm sao?”
“Thăm hỏng thì thăm hỏng thôi.” Ninh Hữu Lí không hề để ý nói, “Dù sao cũng là ngoại ——”
Nói được nửa chừng, bỗng nhiên cảm thấy nói giảm chí khí phe mình không tốt lắm, liền đổi cách nói: “Dù sao bất luận thế nào, ta đều sẽ cố gắng hết sức mình.”
Cố gắng hết sức để sớm ngày bị loại đi nghỉ ngơi.
Đệ tử linh điền bị cảm động, “Ninh sư muội, cùng cố gắng! Ta đi xem trước, ngươi cũng sớm tới nhé.”
Dứt lời, hắn đạp lên cái cuốc bay đi.
Tô Dư Xuyên nhìn bóng dáng đệ tử linh điền đi xa, ánh mắt dần trầm xuống, bỗng dưng lại chuyển hướng thiếu nữ trước mặt.
Mấy ngày nay, hắn từ những lời nói đứt quãng của thiếu nữ mà biết được tông môn thí luyện của Thanh Quân Tông sắp bắt đầu, càng biết thiếu nữ bị kéo đi tham dự.
Thật là tò mò… Nàng sẽ đ.á.n.h bại bao nhiêu đệ tử Thanh Quân Tông, triển lộ ra thực lực thế nào?
Tô Dư Xuyên biết rõ, lực lượng thiếu nữ sở hữu có khả năng còn xa mới tới những gì nàng thể hiện ra, đặc biệt là ngày đó… bản lĩnh đạp nước thành băng, hô chi tức tới của thiếu nữ, hắn càng là ký ức vẫn còn mới.
Đây mới chỉ là một ngoại môn đệ tử của Thanh Quân Tông a…
Tô Dư Xuyên thật sâu thở hắt ra, có lẽ, Ma giới quá lười biếng rồi.
“Phụt.”
Một ngón tay duỗi xuống, là Ninh Hữu Lí chọc vỡ chuỗi bong bóng dài kia.
“Ngươi cũng quá thích phun bong bóng.” Ninh Hữu Lí phỏng đoán, có thể là vì tuổi còn nhỏ đi, nếu là so với con cá lớn vảy dày năm đó, con cá lớn này có khả năng mới đến giai đoạn ấu niên?
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Trẻ con một chút cũng có thể lý giải.
Một thùng cơm lớn cho ăn xong, hệ thống báo giờ đã tới 7:20, Ninh Hữu Lí lấy ra còi tre, thổi ba tiếng, chỉ nghe thấy “rầm” một tiếng, tấm t.h.ả.m đen lớn liền từ trong nước lộn nhào ra, còn quăng cho Tô Dư Xuyên ướt sũng đầu.
“Được rồi, phải đi thôi.”
Ninh Hữu Lí hơi ngả người ra sau, Tiểu Hắc, tài xế đã thuần thục, nghiêng thân mình múc nàng lên, vững vàng đỡ trên lưng.
Lúc ra khỏi sơn môn Linh Vân Phong, đệ tử ngày thường quét dọn bậc thang ở đó đã không thấy bóng dáng, hiển nhiên sớm đã vội vàng đi rút thăm.
Nói đến buồn cười, thông qua lần thí luyện này, nàng mới biết mình hiểu lầm miêu tả trong sách —— vốn tưởng rằng câu “đệ tử quét dọn sơn môn thấp nhất cũng là Trúc Cơ hậu kỳ” trong sách, là giới hạn tu vi thấp nhất của Thanh Quân Tông, nào ngờ đệ tử quét dọn sơn môn trên thực tế đều là nội môn đệ tử bị phạt, chứ không phải ngoại môn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngoại môn đệ tử, tuy số lượng đông, nhưng một bộ phận đáng kể cũng chỉ lượn lờ quanh Trúc Cơ.
Ninh Hữu Lí đối với điều này vui mừng khôn xiết, thế này lại càng có lý do để ẩn mình ở trình độ đại chúng, không cần phải rối rắm tu luyện đến cảnh giới nào mới thôi.
…
Hàn Sơn.
Dưới sự dẫn đường của mấy vị thủ tịch đệ tử, mỗi đệ tử tham gia thí luyện lần lượt tiến lên nhận thẻ thăm của mình.
Đợi các đệ tử đều đối chiếu xong thẻ thăm, họ mới có thể đi mời phong chủ tới chủ trì đối thoại.
Nhưng khi tất cả mọi người đã nhận thẻ thăm xong, ngẩng đầu nhìn, trên sợi tơ vẫn còn thừa một thẻ gỗ.
“Là ai chưa tới?” Thủ tịch đệ tử Trọng Lương Phong, Kỳ Lương, một thân kiêu căng hồn nhiên thiên thành, lúc không có biểu tình trông như đang chất vấn.
Cho nên không ai dám trả lời.
Bùi Giác kiểm kê lại người của Linh Vân Phong, không bao lâu liền phát hiện người chưa tới là ai.
Hắn bật cười, vừa định nói gì đó, liền phát hiện có một bóng đen đang bay nhanh tới gần. Hình dạng bóng đen kia vừa lạ vừa lớn, nếu người chưa từng thấy mà gặp, chắc chắn sẽ cho rằng có điều uy hiếp.
Kỳ Lương đồng dạng phát hiện tình huống này, bàn tay vừa lật liền có một thanh băng kiếm xuất hiện, mũi kiếm thẳng chỉ bóng đen.
Bùi Giác tay mắt lanh lẹ, chặn lấy cổ tay hắn, “Người đến đủ rồi.”
Mọi người kinh dị nhìn lên trời, chỉ thấy một thiếu nữ váy áo xanh nhạt cưỡi con cá to bằng cái đấu, hình thù kỳ quái, phiêu diêu đi tới trước mặt.
Các ngọn núi khác: Đây là cá gì vậy? Linh Vân Phong: A! Là Ninh sư tỷ / Ninh sư muội!
Bùi Giác cũng từng gặp Ninh Hữu Lí thuần phục con cá này, lúc trước khi con cá này vẫn còn là cá nhỏ, hắn đã thấy Ninh Hữu Lí vô cùng yêu thích mà trêu đùa nó.
Nhưng dù đã gặp qua mấy lần, hắn vẫn không khỏi bị vẻ ngoài kỳ dị của nó làm chấn động, đặc biệt là đệ tử quản lý Linh Vân Trì trước đây thuần phục phần lớn là cá có vẻ ngoài hoặc mỹ lệ hoặc uy vũ, con này… giống con cá dẹt, liền càng thêm thu hút sự chú ý.
Bùi Giác lướt qua biểu tình kinh dị của các đệ tử phía dưới, không khỏi cảm thấy có vài phần buồn cười.
Đông đảo đệ tử mắt trông mong nhìn, thiếu nữ trên lưng cá dung mạo điệt lệ, mày như họa, hướng xuống nhìn lên, ánh mắt mang theo vài phần chần chờ kia càng có vài phần nóng bỏng.
Bọn họ nín thở ngưng thần, sợ làm kinh động đối phương.
Mà giờ này khắc này, Ninh Hữu Lí ngồi trên lưng cá: “…”
Xấu hổ c.h.ế.t đi được.
Nàng chỉ nhớ đến đúng giờ, hoàn toàn quên mất đệ tử Thanh Quân Tông tích cực đến mức nào, giờ thì hay rồi, nàng thành người đến cuối cùng… xem bộ dáng bọn họ, cũng vừa mới kết thúc rút thăm, phàm là sớm tới một phút thì sao?
Nhìn đám đỉnh đầu và đôi mắt đen nghịt kia, Ninh Hữu Lí không thể không cố gắng bình tĩnh, xuống cá, nhận thẻ, về hàng ngũ, cuối cùng còn phải thổi còi để Tiểu Hắc trở về.