Hay là… nàng cũng hảo hảo sủng người ta một phen? Để nữ chủ mang nam chủ cao chạy xa bay trước?
Suy tính tỷ lệ thành công thoát khỏi cốt truyện nếu ra tay từ phía nữ chủ, Ninh Hữu Lí cũng không mấy nghe các phong chủ nói chuyện, theo một câu “Các đệ tử trong tông tình nghĩa sâu nặng, đồng môn luận bàn điểm đến là dừng”, tông môn thí luyện từ đây vén màn.
…
Thi đấu buổi chiều mới bắt đầu.
Đây cũng là xuất phát từ cân nhắc nhân đạo, dù sao vào khoảnh khắc nhìn thấy tông chủ cùng các phong chủ, đã có không ít đệ tử kích động khẩn trương đến chân mềm tay run, nếu thi đấu ngay sau đó, hiệu quả và tiêu chuẩn thể hiện sẽ giảm đi đáng kể.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Nhân cơ hội này, Ninh Hữu Lí lại trở về ao cá một chuyến.
Từ khi cá lớn bắt đầu ăn lại, nàng liền thực hiện chế độ một ngày tám bữa, hơn nữa còn làm phong phú thực đơn trên cơ sở Ngư Tự liêu. Bữa chính sáng trưa chiều khỏi phải nói, giữa các bữa lúc rảnh rỗi cũng không quên cho ăn thêm một bữa. Cá lớn cũng vô cùng phối hợp, ai đến cũng không từ chối. Rất nhiều lần, Ninh Hữu Lí cảm giác cá lớn ăn hơi nhiều, sợ làm cá c.h.ế.t vì căng bụng, lại phát hiện bụng cá lớn đến phình cũng chưa phình một chút, vẫn bơi lội lưu loát mượt mà.
Chẳng lẽ… vừa ăn vừa ị?
Nghĩ đến khả năng này, Ninh Hữu Lí lại nghiên cứu m.ô.n.g cá lớn vài ngày, thẳng đến khi cá lớn giống như thẹn quá hóa giận, dán vào vách tường không chịu nhúc nhích, nàng mới bỏ cuộc.
“Tiểu Hồng! Ra ăn cơm!” Tới gần ao cá, Ninh Hữu Lí hô một tiếng đầy khí thế, tiện tay từ túi gấm lôi ra thùng gỗ đựng cơm cá, lại dùng muỗng gỗ gõ nhịp nhàng vào thành thùng gỗ, không ngừng phát ra tiếng thình thịch.
Tiếng này vừa vang lên, mọi âm thanh đều im bặt, nhưng sự tĩnh lặng này chỉ kéo dài năm hơi thở, năm hơi thở qua đi, mặt nước ao thứ nhất giống như nước sôi sùng sục, trong đó xen lẫn đủ loại màu sắc bong bóng cá, da cá và môi cá, kích động tung lên những mảng bọt nước lớn. Đặc biệt là Tiểu Hắc, lộn nhào nhảy ra khỏi mặt nước, hưng phấn xoay vài vòng, lại mắt trông mong nhìn thùng gỗ.
Ninh Hữu Lí xách thùng đứng yên lặng bên bờ nhìn một lát, nhụt chí cụp vai xuống, lại từng bước một đi đến trước mặt cá lớn.
Nàng đã nỗ lực rất lâu, kết quả phản xạ có điều kiện của cá lớn không bồi dưỡng được, phản xạ có điều kiện của các con cá khác thì lại bồi dưỡng rất tốt.
Theo tiếng bước chân đến gần, Tô Dư Xuyên ẩn mình dưới thủy thảo chậm rãi trượt ra, cũng nhìn về phía trước một cái.
Hắn thật sự không hiểu nổi, thiếu nữ ngày thường nói chuyện với đồng môn ôn tồn nhỏ nhẹ, cũng coi như văn tĩnh ưu nhã, sao lúc một mình lại dũng cảm đến thế, hoàn toàn không màng ánh mắt người khác…
Cũng phải, nơi này đều là cá của nàng.
Một bữa cơm kết thúc trong cảnh gà bay ch.ó sủa, xen lẫn Tiểu Hắc tranh ăn, Tiểu Hồng giữ đồ ăn, các con cá khác ăn vụng, Ninh Hữu Lí lau mồ hôi, chỉ biết nói cuộc sống không dễ dàng.
Vẫn là nhanh chóng loại bỏ chúng xuống để nuôi cá dưỡng sinh đi.
Nhìn xem thời gian, cũng sắp đến lúc bắt đầu thi đấu, Ninh Hữu Lí tăng tốc độ ăn bữa trưa, nghỉ ngơi một lát, liền lại chạy tới Hàn Sơn.
Chẳng qua lần này nàng không cưỡi Tiểu Hắc, động tĩnh quá lớn, vẫn là ngự kiếm đi, ít nhất sẽ không xấu hổ c.h.ế.t đi được.
Nào ngờ vừa đến nơi, các đệ tử Linh Vân Phong liền đều vây quanh lại đây, có mấy người thấy dưới chân nàng là kiếm, đáy mắt mơ hồ lộ ra sự thất vọng, “Không ngờ sư muội ngươi ngự kiếm cũng không tồi a, ta thì toàn bị trượt.”
Ninh Hữu Lí chợt thấy có chút khó hiểu, nhưng rất nhanh lại có người nóng bỏng tò mò nói: “Ninh sư muội, sao ngươi không cưỡi con cá dẹt to của ngươi tới?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đúng vậy, ta đã sớm muốn sờ một chút, mà không dám.”
“Nhìn hung dữ lắm, có c.ắ.n người không?”
“Còn có thể bay khỏi nước lâu như vậy, cảm giác lợi hại hơn con lúc trước Lâm sư tỷ thuần phục.”
Ninh Hữu Lí bất đắc dĩ, sao thế giới nào cũng có thể gọi cá đuối bay là cá dẹt to thế?
Nhưng nàng còn chưa hỏi qua Lâm Cẩm Nhu đã từng thuần phục con cá gì, trước kia gặp mặt không nhiều, thấy cũng toàn quên, vì thế tò mò hỏi một câu: “Lâm sư tỷ thuần con cá gì?”
“Trước kia… cũng có hơi giống con ngươi thuần, nhưng mà là màu đất, trên người có đốm tròn, chạm vào có cảm giác hơi tê tê, có lúc còn rất đau. Nhưng sau này không biết vì lý do gì lại đổi một con khác, thành bạch tuộc.”
Ninh Hữu Lí kinh ngạc.
Không ngờ Lâm sư tỷ đủ đột ngột, bạch tuộc lớn thì thôi, lươn điện… không làm c.h.ế.t hết cá trong ao đã là vạn hạnh?
“Sở sư huynh tới rồi!” Có người bỗng nhiên nói một tiếng, mọi người rất nhanh tản ra, giả vờ mình đang nghiêm túc chuẩn bị.
Ninh Hữu Lí nhịn không được nhìn về hướng mọi người tránh đi, vừa vặn đối diện với tầm mắt đang nhìn tới.
Kỳ Lương, đang ở giai đoạn giữa thiếu niên và thanh niên, tự mang khí chất đặc biệt giữa ngây ngô và thành thục, giờ phút này, đối phương đang mím môi nhìn nàng, tròng mắt đen nhánh không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào, lại vi diệu có chút lạnh lẽo.
Không thể nào… Mối thù suýt chút nữa cướp mất sư tôn ba năm trước còn nhớ sao?
Đối mặt với ánh mắt tựa hồ mang theo địch ý của Kỳ Lương, Ninh Hữu Lí chỉ có thể nghĩ đến nguyên do này.
Lơ đãng, nàng nhìn hắn thời gian có hơi lâu, nhận được cái nhìn trừng lại càng thêm lạnh lùng của đối phương.
Ninh Hữu Lí: ??? Cảm giác người này có hơi ấu trĩ là sao vậy?
Không có ham muốn đối diện với hắn nữa, Ninh Hữu Lí quay đầu, lẳng lặng chờ thời gian bắt đầu đến.
Rốt cuộc, tiếng chuông du dương gõ vang, trận đấu đầu tiên của tông môn thí luyện sẽ bắt đầu sau một tuần trà nhỏ.
Thi đấu được đặt ở trước sơn môn Hàn Sơn, sân bãi rộng rãi, sau khi dùng kết giới phân cách còn có thể đồng thời tiến hành sáu tổ thi đấu, ba tổ nội môn ba tổ ngoại môn.
Ninh Hữu Lí đi về phía sân số một, nửa đường bị một bàn tay bỗng nhiên vươn ra giữ lại.
“Tang sư tỷ?” Nàng kinh ngạc nhìn người tới, “Ngươi cũng tham gia thi đấu sao?”
“Đương nhiên không tham gia.” Tang Nhứ khoanh tay cười nói, “Chính là đến xem ngươi.”
Tiếp theo, Ninh Hữu Lí thấy nàng nhìn quanh một lượt, như là đang suy nghĩ điều gì.