Vừa vặn, Đồng Tố lúc này cũng tỉnh.
Ninh Hữu Lí liền mang theo nàng cùng nhau đến ao thứ nhất.
Từ khi lôi kiếp đ.á.n.h trúng ao thứ nhất, trợ cấp của Linh Vân Phong liền cuồn cuộn không ngừng, nhưng trong đó nhiều nhất, vẫn là trứng cá.
Tác dụng bản chất của Linh Vân Trì vẫn là nuôi cá, vì thế Ninh Hữu Lí hiện tại có rất nhiều trứng cá tồn kho, thậm chí trong đó còn có không ít trứng cá độ hiếm cao, e là Tạ phong chủ đã đem cả đồ gia truyền ra.
Tóm lại, ao thứ nhất chỉ nuôi một mình Tiểu Hồng thì quá lãng phí, cũng quá tịch mịch.
Giờ này khắc này, Ninh Hữu Lí nhìn chằm chằm con cá lớn đang dừng trước đường hầm mê cung do dự không quyết, thầm nghĩ nếu có cá nhỏ khác dẫn đường một chút, nói không chừng là có thể dạy được cá lớn.
Trong nước, Tô Dư Xuyên bỗng nhiên cảm giác sau lưng lành lạnh, quay đầu nhìn, Ninh Hữu Lí đang nhìn chằm chằm hắn.
Cứ nhất quyết muốn bản tôn chơi cái thứ quỷ quái này…?
Tô Dư Xuyên bất đắc dĩ giải đọc ánh mắt mong đợi của thiếu nữ, thử thò đầu vào cái ống.
… Vẫn là thôi đi.
Tô Dư Xuyên lại lùi ra, cứ cảm thấy chơi cái này thật không phù hợp với thân phận của hắn.
Hắn vẫn là đi đến chỗ nước sủi bọt bên cạnh xối người một chút, còn có thể gãi ngứa.
Tô Dư Xuyên làm bộ không nhìn thấy ánh mắt tiếc nuối của Ninh Hữu Lí, chậm rì rì bơi đến cửa ra nước của ống lọc kia, cọ vào đám bọt nước như nụ hoa. Theo cơ thể dần trở lại kích thước hình thái ban đầu, vảy của hắn cũng thường xuyên có chút ngứa ngáy.
Trên bờ, Ninh Hữu Lí lấy ra một cành cây, vẽ lên chỗ nước cạn ký hiệu kết giới vừa ghi nhớ.
Nàng tính toán ở đây xây mấy cái kết giới nhỏ thử nghiệm, mỗi kết giới nhỏ nuôi cá nhỏ màu sắc khác nhau. Nếu đám cá nhỏ này bị Tiểu Hồng ăn hoặc là màu sắc bị lai tạp, liền chứng minh kết giới thất bại; nếu lớn lên thành công và cùng màu, liền chứng minh kết giới thành công.
Nghĩ đến đây, Ninh Hữu Lí rất nhanh vẽ xong ba cái kết giới nhỏ, cũng đổ vào trong trứng cá màu sắc khác nhau.
Đây là lần đầu tiên không cần lưới cách ly, mắt thường nhìn qua trứng cá tựa như tùy ý vứt trong nước, nhưng chỉ cần dùng tay khuấy động nước bên cạnh, là có thể thấy trứng cá không bị ảnh hưởng, yên tĩnh ngủ say bên trong.
Bước đầu xem ra, nàng đã thành công.
Ninh Hữu Lí cúi đầu hồi tưởng nội dung công pháp, không chú ý tới cá lớn lặng lẽ bơi tới trước mặt nàng, còn nhìn nửa ngày.
Có một chỗ vẽ không đúng.
Tô Dư Xuyên chỉ liếc mắt một cái, liền biết chỗ nào xảy ra vấn đề.
Nhưng hắn vẫn nhìn kỹ thiếu nữ thêm một cái, bút pháp như vậy vừa thấy chính là lần đầu tiên tiếp xúc kết giới, lần đầu tiên đã có thể vẽ hoàn thiện như vậy, đã vượt qua đại đa số tu giả.
Tô Dư Xuyên cố gắng nhắc nhở Ninh Hữu Lí, liền dùng đuôi chứa vài tia ma khí, khuấy động bọt nước lên bờ cát cạn, vừa vặn đ.á.n.h tan nét vẽ sai lầm kia, nhưng lại bị thiếu nữ hỏi câu hỏi quen thuộc kia: “Tiểu Hồng, ngươi đói bụng sao?”
… Đói đói đói, hắn lại không phải quỷ c.h.ế.t đói đầu thai!
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Tô Dư Xuyên quẫy đuôi một cái, quay đầu đi phơi nắng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, rất nhanh liền đến chạng vạng.
Ninh Hữu Lí xoa xoa cánh tay và cổ tay đau nhức, duỗi người, chuẩn bị gọi Đồng Tố đi về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng chưa kịp triệu ra ngự kiếm, liền thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ chân trời đáp xuống Linh Vân Trì.
“Ninh sư tỷ.”
Thiếu niên sắc mặt bình tĩnh gật đầu ra hiệu, lộ ra một nụ cười khó phát hiện.
Thấy người lạ, Đồng Tố không khỏi trốn sau lưng Ninh Hữu Lí, nhưng vẫn nhịn không được lặng lẽ thò đầu ra.
Vốn tưởng Tần Sở sẽ không chủ động đến Linh Vân Phong nữa, Ninh Hữu Lí hơi có chút chần chờ, “Tần sư đệ… chuyện sáng nay giải quyết xong rồi?”
Tần Sở gật đầu, “Phong chủ đã phạt họ, cũng đã thông báo xử lý.”
“Vậy thì tốt rồi.” Ninh Hữu Lí gật gật đầu, lại nhìn về phía thiếu niên, “Tần sư đệ tới đây, là vì chuyện gì à?”
Tần Sở nhìn nhìn Đồng Tố sau lưng nàng, mím môi, nói: “Hôm nay ta rơi xuống thác nước, từ bên trong nhặt được một thứ.”
Ninh Hữu Lí nghe ra được, Tần Sở đã mơ hồ hóa rất nhiều chi tiết, đại khái là vì Đồng Tố ở đây, người thứ ba có mặt, khó mà nói rõ.
Thứ đó, hẳn là chính là kỳ ngộ trong nguyên tác.
Ninh Hữu Lí mỉm cười phụ họa: “Nhặt được đồ vật à.” Chẳng lẽ là tới chia sẻ một chút?
Tần Sở do dự một chút, từ túi gấm lấy ra một thanh kiếm.
Cùng lúc đó, tròng mắt Tô Dư Xuyên cũng bỗng nhiên co rụt lại.
Hình dáng thanh kiếm này cực kỳ đặc biệt, chuôi kiếm mỹ lệ đại khí, lấy màu đen làm nền, điêu khắc hoa văn hình hoa sen màu đỏ đậm; lưỡi kiếm màu bạc trắng, ở giữa cũng có một đường tơ màu đỏ đậm, cùng với hàn khí vốn có của vật liệu đan xen, đồng thời hiện ra hai màu nóng lạnh.
Quan trọng nhất là, trên đó có khắc hai chữ: Vô Vi.
Ánh mắt Tô Dư Xuyên u ám, nhìn chằm chằm thiếu niên trên bờ, sát tâm lại nổi lên.
Hắn sẽ không quên, thanh kiếm đã từng đ.â.m xuyên trái tim hắn trăm ngàn lần trong mộng, chính là thanh kiếm này.
Kiếm danh, Vô Vi.
Trong khoảnh khắc, ý niệm vốn tưởng rằng tương lai có thể thay đổi lại d.a.o động, Tô Dư Xuyên nghĩ, có phải là Thiên Đạo đang nhắc nhở hắn, có một số việc là không thể thay đổi.
Bên này, Ninh Hữu Lí vẫn còn đang kinh ngạc.
Kiếm của Lão Kẻ Điên thế mà lại rơi vào thác nước!? Ninh Hữu Lí không quên lời dặn dò của lão giả kia, lại không ngờ tìm mòn giày sắt không thấy, lại bị nam chủ nhặt được.
“Một thanh kiếm…”
“Còn có kiếm pháp, chẳng qua, khoảnh khắc nhặt được kiếm, công pháp liền biến mất trong tay ta, khắc vào thức hải của ta.” Tần Sở khá thành khẩn nói, như là lo lắng nàng không tin, còn chỉ vào đường tơ hồng ở giữa nói: “Chỗ này vốn dĩ cũng không có màu sắc.”
Xem ra là biến hóa theo thuộc tính của chủ nhân kiếm. Ninh Hữu Lí phỏng đoán.
Nghĩ cốt truyện quả nhiên vẫn diễn ra, nàng gật gật đầu, “Nhìn là một thanh bảo kiếm, chúc mừng Tần sư đệ, Linh Vân Phong cũng không có đệ tử giỏi dùng kiếm, ngươi cầm vừa lúc.”
Nào ngờ, Tần Sở chau mày, như là lo lắng điều gì, “Ninh sư tỷ hiểu lầm ta rồi!”
“Hiểu lầm cái gì?” Ninh Hữu Lí không hiểu.