Tần Sở nghiêm mặt: “Nếu là nhặt được trong Linh Vân Trì do sư tỷ quản lý, chính là đồ vật của sư tỷ, ta chỉ là vật quy nguyên chủ thôi, cũng không muốn chiếm làm của riêng! Kiếm phổ ta cũng sẽ sao chép một phần ra, tuyệt không giấu giếm.”
Ý này là…?
Tần Sở hai tay nâng kiếm, đưa về phía trước, “Ninh sư tỷ, mời nhận lấy.”
Ninh Hữu Lí trong lòng kinh hãi, trên mặt không chút biểu hiện, lại nhịn không được lùi về sau một bước.
Hả? Ngươi có bệnh à!
Tác giả có lời muốn nói: Hệ thống: Ha ha ha ha ha ha ha ha
Giờ phút này, hệ thống đang cười như điên trong thức hải của Ninh Hữu Lí, tựa như ma âm chói tai.
【 Ngươi cười cái gì? 】
【 Không có gì. 】 Hệ thống nín bặt ngay lập tức.
Không ai hiểu rõ cảm xúc của Ninh Hữu Lí lúc này hơn nó, bởi vì khi ở Vạn Bảo Động, nó cũng kinh ngạc y như vậy.
Ninh Hữu Lí không rảnh để ý tới hệ thống lên cơn, nàng đăm chiêu nhìn chằm chằm thanh bảo kiếm xinh đẹp trước mặt, chỉ cảm thấy ánh sáng phản chiếu từ thân kiếm vô cùng chói mắt.
Hồi lâu, nàng thở dài một hơi, nói:
“Tần sư đệ, thanh kiếm này là ngươi nhặt được, vốn dĩ không cần giao cho bất kỳ ai cả.”
Lão khùng bảo nàng tìm thanh kiếm này, vốn tưởng rằng nhiệm vụ đã hoàn thành, thuận tiện còn khớp với cốt truyện, nào ngờ mọi chuyện dường như lại trở nên phiền phức. Mà đầu sỏ gây tội vẫn là nam chính.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Tần Sở lắc đầu nói:
“Ta luôn ghi nhớ lời cha mẹ dạy bảo, không chiếm tiện nghi, không cầu hư danh. Nếu vì một món trân bảo mà vứt bỏ đạo lý làm người này, ta sao có thể không phụ lòng cha mẹ nơi suối vàng.”
Haiz, rất có lý, nhưng ngươi chính nghĩa như vậy, ta thật sự hoài nghi trong cốt truyện ngươi làm thế nào mà vớ được nhiều bảo bối như vậy?
Ninh Hữu Lí nghi ngờ đ.á.n.h giá Tần Sở một lượt, từ ánh mắt hắn, nàng nhìn ra được lời này nói ra vô cùng thành khẩn và nghiêm túc.
Nam chính ơi, ngươi chính nghĩa như vậy làm ta khó xử quá đi.
Ninh Hữu Lí suy nghĩ một chút, quyết định bắt đầu nói phét.
“Tần sư đệ, ngươi mới đến Thanh Quân Tông, có lẽ không biết. Trong tông môn có rất nhiều nơi ẩn giấu kỳ ngộ, nhưng chỉ người có duyên mới gặp được, mà người có duyên, tự nhiên cũng có tư cách sở hữu nó.”
“Nhưng……”
“Tần sư đệ, ngươi phát hiện ra nó, cũng nhận được kiếm phổ, chứng tỏ nó cũng đã chọn ngươi. Nếu để người vô duyên cưỡng ép có được nó, đối với người đó mà nói, đây không phải cơ duyên, mà là mầm tai họa.”
Ninh Hữu Lí thấy Tần Sở bắt đầu do dự, lại bồi thêm một mồi lửa:
“Hôm nay ngươi cưỡng ép đưa nó cho ta, lỡ ngày mai ta vì nó mà gặp họa, vậy là ngươi đang giúp ta, hay đang hại ta?”
Tần Sở cả kinh:
“Ta tuyệt không có ý đó!”
Ninh Hữu Lí cười cười:
“Vậy thì tốt, kiếm và kiếm pháp này ngươi cứ nhận lấy, từ từ mà học. Ta thấy... thế nào cũng tốt hơn 《 Viêm Thượng Kiếm Pháp 》 vài phần.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tần Sở há miệng, nhưng không thể phản bác, đành phải yên lặng cất bảo kiếm đi.
Đồng Tố mang vẻ mặt tò mò nghe hết toàn bộ câu chuyện, không nhịn được sờ sờ chiếc nhẫn dưới cổ áo.
Ninh tỷ tỷ cho nàng cái này, cũng là cái gọi là “cơ duyên” nhỉ?
“Đúng rồi, chắc là ngươi chưa gặp qua. Đây là Đồng Tố, Đồng sư muội, là đệ tử thân truyền của Tông chủ.”
Đồng Tố còn chưa kịp phản ứng, đã bị Ninh Hữu Lí giữ vai đẩy ra phía trước.
Ta da da da, nam nữ chính lần đầu chính thức gặp mặt.
Hai đứa trẻ mặt mày non nớt, những thiên chi kiêu tử của tương lai, đang ngơ ngác nhìn nhau.
Đối với việc hai người gặp nhau, Ninh Hữu Lí cũng từng cân nhắc có nên ngăn cản hay không, nhưng nghĩ lại, thà không làm còn hơn, lỡ như cốt truyện có sức mạnh không thể chống lại, mình trăm phương ngàn kế ngăn cản ngược lại lại dễ dàng thúc đẩy tình cảm của họ.
Trong cốt truyện gốc, hai người quen biết nhau do một tai nạn, hiệu ứng cầu treo khiến xuân tâm manh động, từ đó để lại ấn tượng sâu sắc.
Mà hiện tại, họ gặp mặt trong hòa bình, ít nhất cũng không giống trong sách, thật tốt quá.
Vẫn là Tần Sở phản ứng lại đầu tiên, lễ tiết chu toàn nói một câu:
“Chào Đồng sư muội.”
Đồng Tố mở to đôi mắt tò mò quan sát Tần Sở, mấy ngày nay lên núi, người nàng thấy đều là sư huynh sư tỷ lớn hơn nàng không ít, người trông trạc tuổi nàng như vầy, vẫn là lần đầu tiên.
“Đồng sư muội thân thể không được khỏe, tạm thời không nói được, Tần sư đệ đừng phiền lòng nhé.” Ninh Hữu Lí nói.
“…… Sẽ không.” Tần Sở thoáng kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã dời tầm mắt, không quá để tâm.
Đồng Tố cũng thu hồi ánh mắt tò mò, nhàm chán tựa vào sau lưng Ninh Hữu Lí, cúi đầu nghịch lọn tóc rủ trước ngực, chỉ coi Tần Sở là một sư huynh lương thiện, kỳ quái nhưng xa lạ.
Nhưng ngay sau đó, câu nói tiếp theo của Ninh Hữu Lí đã thu hút sự chú ý của cả hai.
“Tố Tố, vị Tần sư huynh này của ngươi, là từ đệ tử ngoại môn thăng lên nội môn. Huynh ấy chỉ dùng khoảng hai tháng, đã từ một người thường không có nền tảng tu luyện lên đến Kim Đan kỳ, là đệ tử tiến bộ nhanh nhất trong tông môn hiện nay, ngươi phải lấy huynh ấy làm gương, học tập theo đó nha.”
Vừa dứt lời, cả hai đồng thời ngẩng đầu lên, tâm trạng mỗi người mỗi khác.
Tần Sở ngẩn ngơ nhìn Ninh Hữu Lí, dường như không ngờ nàng sẽ lấy mình làm ví dụ, bảo vị sư muội mới này chăm chỉ nỗ lực. Hắn lại nhìn sang Đồng Tố, phát hiện đối phương đang phồng má, đôi mắt ngập tràn chiến ý hừng hực.
‘ Nhưng ta là Hỗn Độn linh căn, nhất định có thể học nhanh hơn, tốt hơn huynh ta! ’
Ninh Hữu Lí chỉ cảm thấy cổ tay bị kéo, Đồng Tố đã nắm lấy bàn tay nàng, viết lên lòng bàn tay nàng những lời này.
Cảm nhận hơi lạnh còn vương trên đầu ngón tay, ý cười của Ninh Hữu Lí càng sâu, nàng xoa xoa đầu Đồng Tố:
“Được, Tố Tố nhất định sẽ lợi hại hơn.”
Tần Sở cũng để ý thấy hành động viết chữ lên tay Ninh Hữu Lí của Đồng Tố, bất giác nghển cổ nhìn sang, liền bị Đồng Tố liếc mắt bắt gặp.
‘ Ninh tỷ tỷ, mau nói cho huynh ta giúp muội! ’
Ninh Hữu Lí đành bất đắc dĩ quay đầu, thuật lại lời này với Tần Sở:
“Tố Tố nói muội ấy muốn vượt qua ngươi.”
Tần Sở nhất thời có chút xúc động, ở Thí Kiếm Phong, hầu như tất cả mọi người đều công khai chê bai, ngấm ngầm hạ bệ hắn, sau lưng làm đủ trò bẩn thỉu và c.h.ử.i rủa. Đây là lần đầu tiên hắn nghe có người quang minh chính đại đòi so tài một phen, không xúc động sao được.