Ông quay đầu lại, mày giãn ra:
“Nhưng ta bấm tay tiên đoán, Đồng Tố và bổn tông có duyên phận sâu dày, không thể nào sống một đời bình phàm như vậy. Đành chỉ có thể trong lòng xin lỗi bạn cũ, không thể hoàn thành tâm nguyện của ông ấy.”
Ninh Hữu Lí im lặng, cũng phải, ai mà chẳng thấy Đồng Tố và Thanh Quân Tông có duyên phận.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Nhưng nghe xong một tràng này, trong lòng nàng lại dấy lên một nghi vấn, không biết có nên hỏi hay không.
“Có gì muốn hỏi, cứ hỏi đi.”
Ninh Hữu Lí giật mình, ngẩng đầu liền thấy Tông chủ đang cười tủm tỉm nhìn nàng, dường như đang cổ vũ.
Nàng không biết đây là trùng hợp hay ông đã bói ra, nhưng cũng không quan trọng, cứ nói ra nghi hoặc đó:
“Tông chủ giỏi về tiên đoán thiên cơ, bạn cũ của ngài gặp phải tai ương tính mạng thế này, hẳn là ngài đã sớm biết được rồi phải không?”
Tông chủ gật đầu:
“Đúng vậy.”
“Nếu đã như vậy, vì sao ngài không đi cứu ông ấy?” Ninh Hữu Lí dừng một chút, cười ngượng ngùng: “Chỉ là một nghi hoặc nho nhỏ của đệ tử, có hơi mạo phạm, mong Tông chủ chớ trách tội.”
“Thiên Đạo à...” Tông chủ nhìn lên trời, giọng ủ dột, “Nhiều năm về trước, ta cũng từng thích nhìn trộm thiên cơ, thay đổi vận mệnh của người thân bạn bè, nhưng rồi phát hiện rốt cuộc cũng chỉ là vô ích, cái gì phải đến rồi sẽ đến, mặc cho ta thay đổi hoàn toàn, nó cũng sẽ xảy ra theo một cách khác vào lúc ta lơ đãng.”
“Cho nên, về sau ta rất ít bói mệnh cho người khác. Trời có đạo của trời, mọi việc thuận theo đạo lý của nó, thuận theo tự nhiên, mới là kết quả tốt nhất.”
Nói đến đây, Tông chủ thở dài một hơi:
“Khi đưa ra quyết định này, ta đã tính ra tử kiếp của bạn cũ, cầm lên không nổi mà đặt xuống cũng không xong, do dự nhiều năm, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói cho ông ấy... Nào ngờ, ông ấy lại cười khuyên ta hãy thản nhiên đối mặt.”
“Xem ra, người không bỏ xuống được, chỉ có mình ta mà thôi.”
Ninh Hữu Lí lẳng lặng lắng nghe, không ngờ con cá lớn trong ao còn nghe cẩn thận hơn.
Tông chủ Thanh Quân Tông, người bói toán thiên cơ giỏi nhất thiên hạ, ngay cả ông ấy cũng nói vận mệnh không thể thay đổi...
Tô Dư Xuyên hồi tưởng lại từng cảnh trong mơ, cuối cùng càng thêm kiên định với niềm tin “Ta c.h.ế.t thì bọn này cũng đừng hòng sống tốt”, rồi lặn xuống đáy ao sâu hơn.
Nhưng hắn lặn xuống quá sớm, không nghe thấy Ninh Hữu Lí hỏi tiếp một vấn đề quan trọng khác:
“Tông chủ, vậy ý của ngài là, mệnh cục của một người thật sự tuyệt đối không thể thay đổi sao?”
“Cũng không thể nói vậy.” Tông chủ lắc đầu, “Dưới nhiều sự trùng hợp, vận mệnh của một người cũng có thể bị thay đổi. Thậm chí có một loại người, mang mệnh cách hỗn loạn, những người có giao tình sâu đậm với họ đều có thể thay đổi vận mệnh suy bại, giao tình càng sâu, thay đổi càng lớn.”
Ninh Hữu Lí như có điều suy nghĩ gật đầu, quay đầu lại thì phát hiện Tông chủ đang nhìn chằm chằm nàng bằng ánh mắt nóng rực.
“Sao vậy ạ...” Nàng có chút hoảng hốt.
“Mệnh cách hỗn loạn, ta cũng chỉ từng thấy trong sách, nhưng từ khi gặp ngươi, ta mới hiểu ‘hỗn loạn’ là thế nào.” Ánh mắt Tông chủ ôn hòa đến khó tả, cứ như thấy động vật quý hiếm nào đó, “Mệnh cách của ngươi vô cùng đặc biệt, lại có phúc lộc chi tướng, nói không chừng, ngươi có thể thay đổi một vài cục diện không tốt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ninh Hữu Lí thật sự hoảng sợ, nhưng cũng thật sự thở phào nhẹ nhõm.
May mà không tính ra luôn sự thật là nàng không thuộc về thế giới này, xem ra, thế giới này cũng chưa đến mức vô lý quá.
“Vậy cứ thế đi.” Tông chủ gật gật đầu, lại đưa một túi gấm cho Ninh Hữu Lí, “Đây là đồ Đồng gia để lại cho Đồng Tố, ngươi đợi khi nào con bé có thể bình tĩnh đối mặt thì hẵng giao cho nó.”
“Vâng.” Ninh Hữu Lí nhận lấy túi gấm, nhìn theo Tông chủ rời khỏi Linh Vân Phong, bóng dáng ông nhanh chóng biến mất sau ngọn núi cao.
Vậy tiếp tục vẽ kết giới thôi.
Ninh Hữu Lí trở lại bờ cát, tiếp tục dùng gậy gỗ viết viết vẽ vẽ trên cát.
Mà lúc này, Tô Dư Xuyên đã bình ổn tâm trạng, lại trồi lên mặt nước.
Hắn đã nghĩ xong, một tháng nữa, vào đêm rằm tháng Bảy, là lúc âm khí nặng nhất, cũng là lúc ma khí thịnh nhất. Đến lúc đó, hắn sẽ hóa thành người, trước tiên g.i.ế.c Tần Sở và Đồng Tố, sau đó về ma cung xử lý Tả hộ pháp, từ đó không bao giờ bước chân vào Thanh Quân Tông nửa bước.
Đương nhiên... nếu nàng chịu đi theo hắn, cũng không phải là không thể.
Ma tu trong ma cung vẫn chưa biết nướng thịt.
Tô Dư Xuyên liếc nhìn Ninh Hữu Lí, lại phát hiện phù văn của nàng thiếu một nét, lập tức vẩy nước qua.
“Tiểu Hồng!”
Sau khi bị vẩy nước không biết bao nhiêu lần, Ninh Hữu Lí không thể nhịn được nữa, xách váy đi đến trước mặt con cá lớn.
Nàng cong cong mắt, giọng nói ôn nhu, tựa như trong nụ cười ẩn chứa d.a.o găm.
“Cô đơn vậy à, ta tìm vợ cho ngươi, hửm?”
Cá chép, tháng 4 đến tháng 6 là mùa sinh sản.
Ninh Hữu Lí nhận ra mình đã bỏ lỡ sự phát triển thể chất và tinh thần khỏe mạnh của Tiểu Hồng —— dạo này lớn nhanh như vậy, hẳn là đã đến kỳ trưởng thành, nên phối giống rồi.
Sắp đến mùa thu, là thời điểm tốt để cá sinh sôi nảy nở, ngoài lý do này ra, nàng không nghĩ ra được vì sao dạo này Tiểu Hồng lại vừa hưng phấn vừa cô đơn như vậy.
Cá có loài đẻ trứng và loài đẻ con, loài trước chỉ cần thả tinh trùng và trứng vào nước để kết hợp; loài sau thì có thể thông qua lỗ sinh sản khiến cá mái mang thai, ấp nở cá con ngay trong bụng.
Cá chép à, không nghi ngờ gì là loài trước.
Hiện tại, chỉ cần chuẩn bị một cái chậu gỗ, tìm một hoặc vài con cá mái, nặn trứng cá ra, rồi nặn t.i.n.h d.ị.c.h cá đực vào, khuấy một chút là có thể thụ tinh.
Nghĩ đến lượng trứng cá chép đẻ mỗi lần cực lớn, cộng thêm chức năng ấp nở trăm phần trăm của hệ thống, Ninh Hữu Lí đã không nhịn được mà tưởng tượng đến cảnh tượng một ao đầy "tiểu hồng con" tuyệt thế trong tương lai.
Tốt, nói là làm, vừa hay hôm nay rảnh rỗi, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng để vật lộn cả ngày ở Linh Tuyền Nhãn.
Ninh Hữu Lí cười tủm tỉm liếc nhìn con cá lớn, lại nhìn kích thước đáng nể của nó, chắc chắn là gen vô cùng tốt, đến lúc đó cá con sinh ra cũng sẽ khỏe mạnh và có phẩm chất ưu tú.