Ta Thầu Ao Cá, Sau Lại Câu Được Cả Tổ Tông Loài Cá

Chương 132



 

Vì thế hắn nói:

 

“Nếu Đồng sư muội có gì không rõ, cứ việc hỏi ta, ta nhất định sẽ biết gì nói nấy.”

 

Hừ! Ai thèm hỏi huynh, Ninh tỷ tỷ tốt hơn huynh nhiều!

 

Đồng Tố làm mặt quỷ, không cho Tần Sở chút mặt mũi nào.

 

‘ Còn có Hỗn Độn linh căn nữa! ’

 

Đứa trẻ mười ba tuổi hiếu thắng đến đáng sợ, Đồng Tố kéo tay Ninh Hữu Lí lắc qua lắc lại.

 

Ninh Hữu Lí đành chiều theo ý nàng:

 

“Đồng sư muội là Hỗn Độn linh căn, tốc độ học có thể nhanh hơn người thường vài lần.”

 

“Hỗn Độn linh căn?” Tần Sở khó hiểu.

 

“Một loại linh căn hiếm thấy, đồng thời sở hữu thiên phú ngũ hành, không có điểm yếu về lựa chọn thuộc tính.” Ninh Hữu Lí giải thích.

 

Tần Sở thoáng sững sờ.

 

[ Huynh dùng hai tháng, vậy muội sẽ dùng một tháng, xem lúc đó ai lợi hại hơn! ]

 

Đồng Tố nhớ tới tác dụng kỳ diệu của túi gấm, trực tiếp lấy một tờ giấy ra viết.

 

Tần Sở nhìn thấy, khí chất trầm ổn già dặn cũng sắp không giữ nổi.

 

“Vậy ta chờ tin tốt của sư muội.” Thiếu niên nhíu mày, “Tuy nhiên, ta sẽ không nhường ngươi đâu.”

 

Hừ!

 

Đồng Tố tức giận nắm chặt nắm tay, lại viết lên giấy:

 

[ Ta đi học tập ngay đây! ]

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

Ninh Hữu Lí bất đắc dĩ chống nạnh, nhìn hai đứa nhóc trước mặt đang hừng hực ý chí chiến đấu, vừa kỳ quái lại vừa có chút đáng yêu.

 

Đua! Đua hết cho ta!

 

Nam nữ chính còn cạnh tranh lẫn nhau được, thì có gì là không thể! Chống yêu sớm, phòng nguy hiểm, liều mạng học tập, không nhất thiết phải làm đạo lữ kỳ quặc trong cốt truyện, đã làm thì phải làm bạn học sinh tử không rời, tay đ.ấ.m cốt truyện, chân đá Thiên Đạo, xoay mình làm bá chủ thế giới!

 

Nghĩ đi nghĩ lại, Ninh Hữu Lí cảm thấy ý tưởng này không tồi, vô cùng nhiệt huyết sôi trào.

 

Trải qua một hồi ầm ĩ như vậy, Tần Sở cũng không nói đến chuyện trả lại bảo kiếm nữa, Ninh Hữu Lí phát hiện ánh mắt hắn càng thêm kiên định so với trước đây, hắn từ biệt nàng rồi rời khỏi Linh Vân Trì.

 

Haiz, đứa nhỏ này...

 

Không ngờ, Đồng Tố thật sự được khích lệ, trước kia thỉnh thoảng còn làm nũng lười biếng, mấy ngày nay lại chẳng nghỉ ngơi mấy. Ban ngày vừa mở mắt, ban đêm trước khi ngủ, Ninh Hữu Lí đều thấy bóng dáng nàng đang học tập.

 

Nhờ phúc Tần Sở, tiến độ học tập của Đồng Tố gần như đuổi kịp đệ tử Trúc Cơ kỳ, nàng vốn thông minh, lại mang trong mình tu vi thâm hậu do gia tộc truyền lại, một hiểu thông ba, học đâu hiểu đó, không phải nói chơi.

 

Cứ đà này, nói không chừng thật sự có thể đuổi kịp?

 

……

 

Lại đến giờ làm việc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ninh Hữu Lí ôm một quyển sách về kết giới nghiền ngẫm, một mặt là để che đậy việc nàng đang học kết giới chi thuật, mặt khác là để tham khảo xem thuật kết giới trong tông môn và quyển của lão khùng kia có gì khác biệt.

 

Khi Đồng Tố không có ở đây, nàng có đủ thời gian để học những thứ mới này.

 

... Bất tri bất giác, nàng dường như cũng bắt đầu "đua" theo.

 

Đột nhiên, một dòng nước tạt vào bờ cát, Ninh Hữu Lí nhanh mắt nhanh chân né đi, tránh t.h.ả.m kịch giày bị ướt sũng.

 

Nàng thở dài, buông sách, cầm một cọng cỏ đuôi ch.ó vừa dài vừa thô đi đến mép nước, trêu chọc con cá lớn đang ngóc đầu lên.

 

Không biết tại sao, Tiểu Hồng gần đây rất dính người, không còn ngoan ngoãn ở yên như trước nữa, mà thường xuyên bơi đến bờ vẩy nước, quấy rầy nàng luyện tập kết giới.

 

“Tiểu Hồng à, dạo này ngươi sao thế? Cứ thích bắt người ta chơi cùng.” Ninh Hữu Lí dùng đầu bông xù của cọng cỏ đuôi ch.ó gãi gãi đỉnh đầu cá lớn, “Tự chơi một mình không vui sao? Mê cung không vui à?”

 

Tô Dư Xuyên mặt không biểu cảm đón nhận sự quấy rầy của Ninh Hữu Lí, nằm im không nhúc nhích trong nước.

 

Hắn không thể trả lời mấy câu hỏi này, bởi vì hắn vốn không phải thích người khác chơi cùng, mà là toàn phát hiện cô gái vẽ sai ký hiệu kết giới.

 

Kết giới chi thuật, cần nhất là sự ổn định, một ký hiệu không đúng, nhẹ thì kết giới sụp đổ, nặng thì gây ra sự phá hoại khó lường.

 

Hắn chỉ là... muốn bảo vệ cái ao ẩn náu dưới thân này thôi.

 

Ninh Hữu Lí vừa hay học mệt, nên cứ cầm cỏ đuôi ch.ó trêu đùa mãi, nhưng con cá lớn trơ như khúc gỗ, mặc nàng trêu thế nào cũng không phản ứng, ngược lại Tiểu Hắc nhìn thấy, đột nhiên lao tới đớp một cái, c.ắ.n đứt một đoạn cỏ đuôi chó.

 

So ra mới thấy, cá lớn rõ ràng yên tĩnh đến bất thường.

 

Đang lúc Ninh Hữu Lí tự hỏi rốt cuộc là cá lớn bị đói, bị bệnh, hay là đến kỳ động dục, một trận gió nhẹ thổi qua, một bóng trắng đáp xuống bên cạnh nàng.

 

“Tông chủ...?” Ninh Hữu Lí hơi chần chừ, thấy rõ người tới là ai liền vội vàng ném cọng cỏ trong tay xuống, đứng dậy.

 

Lão nhân tóc bạc râu bạc cười ha hả nhìn nàng, rồi vẫy tay, ý bảo nàng không cần hoảng hốt.

 

“Ta chỉ tiện đường đến xem Đồng Tố, dạo gần đây, con bé học hành rất chăm chỉ.”

 

Ninh Hữu Lí không biết Tông chủ có ẩn ý gì khác không, chỉ thuận theo lời ông:

 

“Tố Tố thông minh hiếu học, vẫn luôn muốn mau chóng học được nhiều công pháp hơn, không lãng phí thiên tư của mình.”

 

“Đúng vậy.” Tông chủ chắp tay sau lưng, đi về phía bờ vài bước, ánh mắt lại hướng về phương xa, “Con bé hiểu chuyện như vậy, lại là đổi bằng cảnh nhà tan cửa nát, thật sự bất công.”

 

Ninh Hữu Lí im lặng không nói.

 

Kế tiếp, nàng nghe Tông chủ kể lại tình cảnh hỗn loạn ngày đó.

 

“Khi ta đến nơi, vừa hay thấy hai vị trưởng lão Đồng gia đang truyền tu vi cho Đồng Tố, cách đó không xa là t.h.i t.h.ể của bạn cũ ta và con trai ông ấy.”

 

“Hai vị trưởng lão Đồng gia nói với ta, mỗi người họ truyền cho Đồng Tố 300 năm tu vi, cộng thêm bạn cũ ta truyền 300 năm, con trai ông ấy truyền 100 năm, tổng cộng là một ngàn năm.”

 

“Ta thế nào cũng không thể ngờ được, thân thể một đứa trẻ mười ba tuổi, lại gánh vác ngàn năm tu vi, mà vẫn chịu đựng được...”

 

“Họ nói, Đồng Quảng trước khi c.h.ế.t có để lại di ngôn, cầu ta thu nhận Đồng Tố, nuôi nấng con bé nên người, sau đó để nó xuống núi, tìm một nam tử đáng tin cậy mà gả, sinh con đẻ cái, bình an sống hết một đời.”

 

“Nói xong những lời đó, họ liền kiệt sức mà c.h.ế.t. Không ngờ, họ đã gắng gượng chịu đựng đến khi ta tới, mới cam lòng nhắm mắt...”

 

Giọng Tông chủ có chút phiền muộn, trong mắt cũng thoáng qua một nét đau xót.