Nhưng không sao cả, nó là một người mẹ sắp có ngàn vạn đứa con ưu tú tuyệt thế, thật xinh đẹp và vĩ đại biết bao!
Ninh Hữu Lí lắc lắc cái giường tre, hỏi:
“Tiểu Hồng, ngươi thấy nó thế nào?”
Thế nào là thế nào?
Tô Dư Xuyên nhìn con cá chép đỏ trên giường tre, quả thật lớn hơn nhiều so với mấy con từng gặp trước đây, mùi vị chắc sẽ không quá tệ đâu nhỉ.
Hắn bèn bơi lại gần một chút, tỏ vẻ hài lòng.
Thế là, khi Tô Dư Xuyên còn chưa kịp phản ứng, hắn đã bị ném vào trong lưới ngăn, nhốt chung với con cá mái màu đỏ này.
“Nếu ngươi cũng thích, vậy trước hết hãy bồi dưỡng tình cảm với nó đi.”
Cái gì... Vì sao phải bồi dưỡng tình cảm với một con cá?
Tô Dư Xuyên nghi ngờ nhìn con cá chép bên cạnh, chẳng lẽ cô gái đã nghiên cứu ra kiểu cá nướng mới nào đó, không thể ăn trực tiếp, mà phải làm vài chuyện phiền phức trước?
Hắn thử bơi lại gần muốn nhìn kỹ xem con cá này có gì khác thường, lại bị nó húc một phát vào lưới ngăn.
Ngay sau đó, cột nước cao bằng một người b.ắ.n tung tóe, hoành tráng như vòi phun nước.
Ồn ào quá... Con cá mái này ồn ào quá...
Ninh Hữu Lí bụm mặt lùi lại, cảm giác ướt át ngày càng rõ rệt trên má cho nàng biết —— tay áo chắc chắn đã ướt đẫm.
Tuy nói cá càng hoạt bát càng có sức sống, nhưng nàng không khỏi lo lắng, Tiểu Hồng sẽ không bị gì chứ?
Sức chiến đấu của con cá mái này thật sự quá hung mãnh.
Đợi con cá mái yên tĩnh lại, Ninh Hữu Lí lại đến gần xem xét, phát hiện Tiểu Hồng chỉ yên lặng dựa vào một bên lưới ngăn, ngay cả thử cũng không thèm, càng đừng nói đến việc rượt đuổi kịch liệt.
Có lẽ là vẫn chưa thân...?
Ninh Hữu Lí biết rõ động vật khi đột ngột đổi môi trường mới sẽ trở nên cảnh giác hơn bình thường, xem ra con cá mái này tạm thời cũng không có tâm trạng đẻ trứng.
Vậy cứ để chúng nó làm quen với nhau mấy ngày đã.
Ninh Hữu Lí quyết định như vậy, thế là, suốt hai ngày, Tô Dư Xuyên đều bị nhốt chung với một con cá chép mái.
Ban đầu, Tô Dư Xuyên không thấy có gì không ổn, chỉ nghĩ Ninh Hữu Lí lại muốn dọn dẹp ao cá, nhưng mãi đến khi cô gái cho ăn không chỉ gọi tên hắn, mà còn gọi cả tên con cá mái.
“Mỹ Nhân”, nàng gọi nó như vậy.
Điều càng làm hắn kinh ngạc hơn còn ở phía sau:
“Hai đứa bây phải làm quen nhau cho kỹ, cố gắng sinh một đàn con xinh đẹp khỏe mạnh nhé.”
Cái này mà nhịn được thì còn gì không nhịn được nữa.
Tô Dư Xuyên biết cô gái vẫn luôn coi hắn là một con cá, điều này đúng là do hình dạng của hắn gây ra, nhưng không ngờ có ngày hắn lại bị mong đợi sẽ sinh con với một con cá mái...
Con cá mái này, cũng xấu quá đi!?
Tô Dư Xuyên khó mà chịu nổi, nhìn sang con cá mái bên cạnh, cá chép khi lớn quá khổ thường có đôi mắt lờ đờ, miệng dày, trông không đẹp mắt. Đặc biệt là con này, mỗi lần hít thở đều mấp máy đôi môi cá dày cộp, kết hợp với biểu cảm đờ đẫn, càng toát ra cảm giác quái dị khó tả.
Rốt cuộc là điểm nào khiến nàng cảm thấy bọn họ xứng đôi chứ...
Tô Dư Xuyên hận không thể biến về hình người ngay lập tức, để cô gái mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng Tô Dư Xuyên nhịn được, Ninh Hữu Lí lại nhịn không được.
Mấy ngày nay, nàng thường thấy con cá mái bơi vòng quanh lưới ngăn một cách nôn nóng, thỉnh thoảng cọ vào lưới, như là sắp đẻ trứng.
Không thể đợi thêm nữa.
Sáng sớm hôm sau, Ninh Hữu Lí mang ra một cái chậu gỗ cực lớn, đổ đầy nước rồi lót từng lớp rong rêu vào, coi như là ổ cho cá đẻ trứng.
Ninh Hữu Lí nhìn hai con cá trong lưới ngăn, quyết định ra tay với Tiểu Hồng quen thuộc hơn trước.
Xét thấy Tiểu Hồng rất hiểu tiếng người, nàng bèn nói thẳng với nó:
“Tiểu Hồng, ta muốn 【 bíp——】 trước, ngươi lại 【 bíp——】, rồi 【 bíp——】, là các ngươi có thể có con khỏe mạnh rồi.”
Ninh Hữu Lí cảm thấy, nếu Tiểu Hồng nghe hiểu được, chắc sẽ phối hợp với nàng.
Nào ngờ, Tô Dư Xuyên nghe xong, chỉ cảm thấy như sét đ.á.n.h ngang tai, toàn thân cứng đờ.
Hóa ra... mấy ngày nay, nàng lại ấp ủ ý niệm như vậy...
Mắt thấy Ninh Hữu Lí vươn tay muốn bắt hắn, Tô Dư Xuyên lập tức vẫy đuôi lủi đi, nhìn quanh bốn phía tìm đường trốn. Nhưng lưới ngăn vừa hẹp vừa cao, trừ phi phá lưới, nếu không hắn có trốn cũng chẳng trốn đi đâu được.
Hơi thở của cô gái ngày càng gần, tâm trạng Tô Dư Xuyên càng thêm nặng nề áp lực, đến mức hoảng quá đ.â.m sầm vào con cá mái kia.
“Tiểu Hồng, đừng chạy lung tung.”
Giọng nói từ trên lại truyền đến, Tô Dư Xuyên đang lúc cực kỳ nóng nảy ngược lại lại bình tĩnh đến lạ thường.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Hắn yên lặng nhìn chằm chằm con cá mái không có linh trí trước mặt, đôi mắt đỏ ngầu như sắp rỉ máu.
Một mảng bọt nước lớn đủ che khuất tầm mắt cuộn lên, chỉ trong nháy mắt, bóng dáng con cá mái đã biến mất không còn tăm hơi.
Ninh Hữu Lí kinh ngạc đến không nói nên lời.
Nàng chỉ thấy... thế công của con cá lớn nhanh như chớp giật, khi nàng còn chưa kịp phản ứng, nó đã há to miệng, nuốt chửng con cá mái nhỏ hơn nó một vòng!
“Tiểu Hồng...”
Tô Dư Xuyên hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, thậm chí chưa bao giờ cảm thấy no như vậy, nuốt xong bữa này, hắn có thể mấy ngày liền không ăn nổi thứ gì.
Ninh Hữu Lí hận rèn sắt không thành thép, mắng:
“Đây là vợ của ngươi! Không phải bữa sáng của ngươi! Sao ngươi lại ăn nó hả?”
Nhưng nhìn kỹ lại, thân hình con cá lớn dường như còn to hơn mấy ngày trước, to hơn một người đàn ông trưởng thành rất nhiều.
Chẳng lẽ... thật sự xem Mỹ Nhân là thức ăn?
“Tiểu Hồng, hay là ngươi nói xem thích kiểu gì, ta tìm cho ngươi?” Ninh Hữu Lí chống cằm, bất đắc dĩ chấp nhận hiện thực này.
Tô Dư Xuyên đờ đẫn liếc nàng một cái, lặn thẳng xuống nước.
Hắn quyết định ba ngày không thèm để ý đến nàng.
Ninh Hữu Lí phát hiện mình thật sự đã chọc giận Tiểu Hồng.
Ban đầu còn thể hiện ở việc đến giờ ăn cơm không chịu bơi lại, sau đó thì ngay cả bóng cá cũng không thấy đâu.
Ninh Hữu Lí xách theo xô gỗ, đứng bên bờ mỏi mắt ngóng trông, nhưng con cá lớn cứ chơi trốn tìm với nàng, mà còn chơi suốt ba ngày.
Hỏi thì chỉ thấy đau lòng, ba ngày không ăn cơm, hẳn là sụt mất bao nhiêu thịt.