Ta Thầu Ao Cá, Sau Lại Câu Được Cả Tổ Tông Loài Cá

Chương 136



 

“Tiểu Hồng, ta sai rồi, sau này không bao giờ ép ngươi tìm vợ nữa, ngươi muốn cặp với ai thì cặp, cho dù là vượt giống loài đi yêu hải mã, ta cũng không quản nữa.”

 

Ninh Hữu Lí đứng bên bờ thành khẩn nhận sai, khuôn mặt xinh xắn nhíu mày chau mi, trông vô cùng đáng thương.

 

Ngay bên dưới mặt nước, Tô Dư Xuyên nghe mà lòng cứng lại, dù chung sống một thời gian nhưng hắn vẫn không quen được —— cô gái rõ ràng trông mềm mại như hoa, mà nói chuyện thường chẳng hợp với hình tượng chút nào, lời nói kinh người, không chút che giấu.

 

Với lại, hải mã... là cái thứ gì?

 

“Tiểu Hồng, ngươi mau ra đây ăn cơm đi, lần này có cá khô rất ngon!” Ninh Hữu Lí lại gọi, gọi xong lại lẩm bẩm, “Mấy vạn cân cá, chỉ đông lạnh thôi có ổn không nhỉ? Đừng có mốc đấy, thật là không biết phải ăn đến bao giờ... Nếu ăn ngán thì làm sao? Haiz, đến lúc đó bỏ đói Tiểu Hồng mấy bữa là được.”

 

Tô Dư Xuyên nghe mà lại cứng họng. Vừa mới lo lắng hắn mấy ngày nay không ăn gì, sao quay đầu lại đã nghĩ đến việc bỏ đói hắn?

 

Người này thật là...

 

Cơ mà tính thời gian, cũng đã ba ngày, nàng nếu đã nhận ra sai lầm, hắn cũng không cần trốn nữa.

 

Nghĩ vậy, Tô Dư Xuyên chậm rãi nổi lên mặt nước, vốn tưởng sẽ đón nhận giọng nói mừng rỡ của cô gái, lại phát hiện xung quanh yên tĩnh đến lạ.

 

Hắn bực bội quay người nhìn quanh, thì thấy Ninh Hữu Lí đã xách xô đi xa, chỉ để lại một bóng lưng.

 

??? Thành ý của ngươi chỉ có nửa nén nhang thôi sao?

 

Giờ này, Ninh Hữu Lí đang đứng trước kết giới đã vẽ xong, nhìn đám trứng cá đủ màu sắc bên trong.

 

Ba ngày trôi qua, đám trứng cá đặt trong kết giới đã có thay đổi rõ rệt, màu sắc bên trong đậm hơn, là dấu hiệu ấu trùng cá bắt đầu sinh trưởng.

 

Nàng cố ý chọn loại cá thích sinh trưởng ở nhiệt độ lạnh, nếu không ở trong ao nước có độ cao như Đệ Nhất Trì, rất khó mà ấp nở được.

 

Sau khi kiểm tra đám trứng cá này không có vấn đề gì, Ninh Hữu Lí lại ngẩng đầu nhìn ra mặt nước rộng lớn của Đệ Nhất Trì.

 

Không thể không nói, Thiên Trì lớn như vậy mà chỉ nuôi một con Tiểu Hồng và một con Tiểu Hắc thì quá lãng phí. Tuy Tiểu Hồng hiện tại lớn rất nhanh, nhưng thế nào cũng không chiếm được bao nhiêu diện tích của Đệ Nhất Trì, vẫn nên quy hoạch lại một chút.

 

Hơn nữa còn chức năng “Hợp thành Thần Long” của hệ thống, không chỉ Đệ Nhất Trì, mà mấy cái ao bỏ không khác không tận dụng cũng rất lãng phí. Chỉ cần nàng nuôi được nhiều linh ngư cùng loại, rồi đem chúng hợp thành liên tục, linh ngư phẩm chất cao thu được sẽ có giá trị hơn linh ngư phẩm chất thường rất nhiều.

 

Rốt cuộc, chức năng của lồng ấp chỉ tăng tỷ lệ ấp nở, chứ không phải tỷ lệ ra phẩm chất cao.

 

Hay là nhân lúc rảnh rỗi đi thống kê xem còn lại bao nhiêu Thiên Trì? Cùng với diện tích và chất nước các kiểu...

 

Nói là làm, Ninh Hữu Lí lập tức triệu hồi Tiểu Hắc, cưỡi nó dạo một vòng quanh mười bảy cái ao, cũng cẩn thận ghi chép lại thông tin chi tiết của mỗi ao.

 

Trong quá trình này, Ninh Hữu Lí thấy lục tục có đệ tử chở người lên núi, nhìn trang phục thì thấy, người được chở đều không phải người của Thanh Quân Tông.

 

“Có hoạt động tuyển chọn nội bộ gì sao...?”

 

Ninh Hữu Lí kỳ quái nhìn bóng những người đó đều đi về hướng Hàn Sơn, chỉ tiếc là cách quá xa, không thấy rõ.

 

Nàng nhanh chóng gạt bỏ những tạp niệm này, chuyên tâm tiếp tục thống kê thông tin Thiên Trì.

 

Chờ làm xong xuôi hết thảy, đã là lúc mặt trời lặn về Tây.

 

Trở lại Đệ Nhất Trì, Ninh Hữu Lí xa xa đã thấy con cá lớn đang ngẩn ngơ, con cá lớn dường như cũng không phát hiện ra nàng, nó phun một chuỗi bong bóng trên mặt nước lấp lánh ánh hoàng hôn cam ấm áp.

 

“Tiểu Hồng!”

 

Một tiếng gọi nhẹ đột nhiên truyền đến từ trên đầu, Tô Dư Xuyên đột ngột ngẩng lên, thấy cô gái đang cưỡi trên con cá dẹt màu đen, rũ mắt mỉm cười nhìn hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ánh sáng ấm áp bao phủ nửa người cô gái, như khoác lên một lớp lụa mỏng dệt bằng ráng chiều, ngay cả đôi mắt kia cũng ánh lên một vệt màu đỏ.

 

Tô Dư Xuyên biết, đó là chính hắn.

 

Bỗng dưng hắn không biết nên làm gì.

 

Tô Dư Xuyên thoáng thấy nôn nao, bơi hai vòng trong nước, cuối cùng vẫn không lặn xuống.

 

“Hết giận rồi à?” Ninh Hữu Lí điều khiển Tiểu Hắc hạ xuống thấp hơn, gần như ngang bằng mặt nước, vươn ngón tay ấn vào sống lưng con cá lớn.

 

Vây lưng trơn ướt lướt qua lòng bàn tay nàng, lành lạnh ẩm ướt.

 

Tô Dư Xuyên âm thầm thở dài, thấy Ninh Hữu Lí dường như lại muốn lấy gì đó từ túi gấm, hắn tự giác há miệng.

 

Chắc chắn là lại muốn cho hắn ăn. Thôi, lần này nể mặt nàng vậy.

 

Kết quả ——

 

“C.h.ế.t rồi, trễ vậy mà Tố Tố còn chưa về, có phải bị phạt ở lại không?” Ninh Hữu Lí bỗng nhiên nhận ra Tiểu Hắc còn ở chỗ mình.

 

Mỗi khi tan học, Đồng Tố sẽ thổi còi gọi Tiểu Hắc đến đón, nhưng hiện tại Tiểu Hắc vẫn vững như thái sơn, không có ý định rời đi chút nào, nghĩa là không ai gọi nó.

 

“Đi, Tiểu Hắc, chúng ta đi xem sao.” Về quá muộn đường sẽ tối, rất nguy hiểm.

 

Tiểu Hắc hưng phấn kêu vài tiếng, quẫy đuôi một cái, tăng tốc bay đi.

 

Chỉ còn lại Tô Dư Xuyên trong nước: “...”

 

……

 

Chạng vạng, Hàn Sơn.

 

Mấy chục người đủ mọi lứa tuổi đang đứng ở quảng trường, bên cạnh mỗi người đều có một đệ tử Hàn Sơn dẫn đường, xem ra có vẻ sắp về.

 

Những người này, phần lớn là đàn ông lớn tuổi, ăn mặc đều rất giản dị sạch sẽ, ai cũng toát ra khí chất trầm ổn.

 

Ninh Hữu Lí lướt mắt nhìn một vòng trong đám người, phát hiện có mấy người là nàng gặp lúc chiều khi đi tuần quanh các ao.

 

Nàng không đến gần, chỉ lặng lẽ quan sát từ xa.

 

Không bao lâu, Tông chủ đi ra, bên cạnh còn có Đồng Tố.

 

Một ông lão lớn tuổi nhất trong đó run run rẩy rẩy hành lễ, nói:

 

“Là do y thuật của lão hũ không đủ, không thể giải quyết vấn đề của bé gái này.”

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

Tông chủ hơi giơ tay, nâng ông lão dậy từ xa:

 

“Ngài vì chuyện này mà bận rộn cả ngày, là ta phải cảm ơn ngài mới đúng.”

 

Ông lão lắc đầu:

 

“Bé gái này bị mất tiếng, chủ yếu là do kinh hãi quá độ. Nhưng bất kể là t.h.u.ố.c đã thử hôm nay, hay linh đan ngày trước đều không có chuyển biến tốt... Theo ta thấy, chỉ có tự mình nó tháo gỡ khúc mắc, mới có thể khỏi hẳn.”