Ta Thầu Ao Cá, Sau Lại Câu Được Cả Tổ Tông Loài Cá

Chương 139





“Tiệm cơm?” Chưởng sự rất kinh ngạc, “Ở Quỷ Thị, còn chưa có ai mở tiệm cơm bao giờ.”

 

“Sao lại nói vậy?”

 

“Rất ít người nghĩ đến việc ăn cơm ở đây, dù sao Quỷ Thị cũng rồng rắn lẫn lộn, hơn nữa đa số người đều đã tích cốc, không cần thiết phải ăn cơm ở đây.” Chưởng sự lắc lắc đầu, “Cô nương có muốn nghĩ lại không? Mở tiệm cơm ở đây, nói không chừng sẽ lỗ vốn đó.”

 

“Không sao.” Ninh Hữu Lí kiên trì, “Nếu thật sự không ai tới, các ông cứ mỗi ngày đến đây ăn, ăn cho hết chỗ này thì thôi.”

 

Nàng lấy ra một túi không gian, bên trong là chẵn hai vạn cân cá, cùng với phương pháp nướng, và bí phương phối chế gia vị tự nghiên cứu.

 

“Hai cửa hàng này vẫn giống Tiên Ngư Lâu, cần có người ủy thác quản lý, không chỉ vậy, còn phải tuyển hai đầu bếp, học được cách làm các món trong thực đơn.”

 

Chưởng sự liếc nhìn, mặt lộ vẻ kinh ngạc:

 

“Thực đơn này...”

 

Nhưng ông vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp mà thu lại túi gấm:

 

“Cô nương yên tâm, mấy món này các chưởng sự đều có thể học rất nhanh.”

 

Ninh Hữu Lí cười tủm tỉm gật đầu. Đương nhiên, bên trong đều là thực đơn do chức năng gia công đã nâng cấp đưa ra, mỗi bước đều vô cùng chi tiết, bao gồm lượng gia vị, cách thái cụ thể, mỗi quá trình cần bao nhiêu thời gian. Trừ phi là sát thủ nhà bếp, chứ người không biết nấu ăn thử vài lần cũng có thể học được.

 

“Còn cửa hàng thức ăn cho linh thú...” Chưởng sự nhớ lại thực đơn vừa rồi đúng là chỉ có đồ cho người ăn, “Vẫn là do cô nương tự mình cung cấp hàng?”

 

“Không sai. Giống như Tiên Ngư Lâu, cách một thời gian sẽ bổ sung hàng.” Cũng không phải nàng không muốn giao ra công thức và phương pháp chế biến, mà thật sự là chuyện này chỉ có hệ thống mới làm được.

 

Tiếp theo, họ lại thảo luận về việc trang hoàng cửa hàng.

 

“Vậy, hai gian cửa hàng này sẽ trang hoàng theo ý cô nương, trang hoàng ít nhất cần bảy ngày, còn phải treo bảng hiệu —— cô nương đã nghĩ ra tên cửa hàng là gì chưa?”

 

Ninh Hữu Lí bắt đầu vắt óc suy nghĩ, cái tên này, thật đúng là không dễ đặt.

 

Chưởng sự thấy vậy, ha hả cười:

 

“Cô nương đừng vội, ngài ở đây chờ một lát, ta đi gọi Thị Tư đại nhân tới...”

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

“Gọi ngài ấy làm gì?!” Ninh Hữu Lí giật mình.

 

Chưởng sự:

 

“Thị Tư đại nhân lần trước đã giải xong đề toán rồi, vẫn luôn chờ cô nương ngài...”

 

“Không được không được, ta đang vội, phải đi ngay.” Ninh Hữu Lí xua xua tay, cất bước đi ra ngoài, nói thẳng một câu rõ ràng nhất: “Tửu Lâu Toàn Cá, Cửa Hàng Linh Thú Thích Ăn. Cứ hai cái tên đó đi! Cáo từ!”

 

“Ai ai... Cô nương...” Chỉ còn lại chưởng sự ở sau lưng gọi với theo, Ninh Hữu Lí cũng không thèm quay đầu lại.

 

Ra khỏi Tiên Ngư Lâu, Ninh Hữu Lí rẽ thẳng vào hẻm nhỏ phía nam.

 

Bên này vẫn vắng vẻ như cũ, đường phố trống trải, nhà cửa xung quanh trông cũng có chút cũ kỹ, không biết là vì không có chủ tiệm, hay là chủ tiệm vẫn luôn không tới.

 

Ninh Hữu Lí đi theo con đường trong ký ức, đến trước cánh cửa gỗ cũ nát của y quán, hít sâu một hơi, giơ tay gõ cửa.

 

Trước đó, nàng không quên lấy ra ba cân Kim Phất Châu kia.

 

“Vào đi.” Một lúc lâu sau, giọng nói mơ hồ từ sau cánh cửa truyền ra, nghe không ra tâm trạng của chủ nhân thế nào.

 

Ninh Hữu Lí đẩy cửa bước vào, nhưng ngay sau đó bị một mùi lạ xộc thẳng vào mặt làm nàng phải lùi lại mấy bước, cay cả mắt mũi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ặc... Người này... không thể mở cửa sổ ra sao?

 

Ninh Hữu Lí che miệng mũi đi vào, đóng cửa lại.

 

Người đàn ông mặc áo đen che mặt vẫn ngồi trên giường, đôi mắt vẩn đục như mắt ưng khóa chặt lấy nàng.

 

“... Là ngươi?”

 

Giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên trong căn phòng yên tĩnh, nghe rất quỷ dị:

 

“Ngươi còn nhớ đường về à?”

 

Không chờ Ninh Hữu Lí trả lời, hắn cười lạnh một tiếng:

 

“Kẻ không giữ chữ tín, không có tư cách bước vào nơi này của ta. Ra ngoài!”

 

Dứt lời, Ninh Hữu Lí cảm nhận được một luồng khí mạnh mẽ ập về phía mình. Nàng theo bản năng giơ tay che chắn, gió thổi tung ống tay áo nàng, nhưng không hề đẩy nàng lùi nửa bước, chỉ “rầm” một tiếng thổi bay cánh cửa gỗ.

 

“Tu vi cũng thâm hậu đấy...” Người đàn ông nói bằng giọng khó dò.

 

Ninh Hữu Lí quan sát Mạc Uổng Sinh —— không, là Mạc Uổng Tử, nở một nụ cười đúng mực.

 

“Mạc y sư, dạo này ta bận quá, không thể đến hẹn, thật sự là lỗi của ta. Nhưng nể mặt chỗ Kim Phất Châu này, có thể thứ lỗi cho ta không?”

 

Nàng khiêm tốn nói xong, lại ra vẻ nhà giàu mà quẳng cái tay nải lên bàn, rồi tháo nút thắt, để lộ ra những hạt châu màu vàng phẩm tướng tuyệt hảo bên trong.

 

Những hạt châu này tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, trong nháy mắt thắp sáng căn nhà tối tăm thấp bé này, cũng làm Mạc Uổng Tử chấn động.

 

“Chỗ này...”

 

“Để tỏ lòng xin lỗi, Mạc y sư bảo ta lấy ba lạng Kim Phất Châu, ta không chỉ mang tới, mà còn mang thêm một ít.” Ninh Hữu Lí đẩy tay nải chứa hạt châu về phía trước, “Đây là ba cân.”

 

Mạc Uổng Tử trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cầm lấy một viên Kim Phất Châu giơ lên trước mắt quan sát.

 

“Quả thật không chê vào đâu được.” Hắn lại cười lạnh một tiếng, nhưng không nói lời đuổi người nữa.

 

Haiz, người này nói chuyện cứ âm dương quái khí, không biết trong cốt truyện gặp nữ chính rồi có đỡ hơn không.

 

Ninh Hữu Lí âm thầm lắc đầu, nhưng mục đích chính vẫn phải nói:

 

“Mạc y sư, lần này ta đến, còn muốn cầu ngài chế một loại thuốc.”

 

Không chờ hắn nói, nàng nói nhanh:

 

“Tiểu muội trong nhà ta vì t.a.i n.ạ.n bất ngờ mà bị dọa đến mất tiếng, trưởng bối đã mời các thần y, cũng cho muội ấy uống vô số linh đan, nhưng đều không thấy khá hơn. Nghe nói Mạc y sư là người duy nhất có thể cứu tiểu muội, nên ta đã tìm đến đây.”

 

Không biết có phải nể mặt ba cân Kim Phất Châu hay không, Mạc Uổng Tử không còn âm dương quái khí nữa, mà cười nhạo nói:

 

“Chỉ là bị kinh hách, thì không đến mức độ này. E rằng, còn có chuyện khác chưa nói hết thì phải.”

 

Thần y không hổ là thần y, về mặt chuyên môn không thể chê. Ninh Hữu Lí gật đầu:

 

“Trước đó, muội ấy còn tiếp nhận rất nhiều tu vi.”

 

“Tùy tiện tiếp nhận tu vi của người khác, nếu thể chất không tốt, chỉ có một con đường c.h.ế.t.” Mạc Uổng Tử ngẩng đầu liếc nàng một cái, “Ngươi còn có thể đến tìm ta chữa bệnh, chứng tỏ bản thân nó cũng không có gì đáng ngại.”