Ta Thầu Ao Cá, Sau Lại Câu Được Cả Tổ Tông Loài Cá

Chương 138



 

Cách hơn hai tháng mới quay lại Quỷ Thị, Ninh Hữu Lí phát hiện nơi này lại thay đổi không ít.

 

Các sạp hàng hai bên đường lại khác so với lần trước, không biết đã đổi mấy đợt người, ngay cả hướng đi cũng có chút khác biệt. Chỉ là ánh sáng xung quanh vẫn mờ mờ ảo ảo, như cách một lớp sương mù.

 

Ninh Hữu Lí che kỹ mạng che mặt, xác nhận không có ai theo dõi mình, liền nhanh chân đi về phía Tiên Ngư Lâu.

 

Bước vào Tiên Ngư Lâu, nơi này rõ ràng náo nhiệt hơn trước rất nhiều, đông nghịt khách hàng đến đặt hàng. Trên tường xung quanh xuất hiện thêm mấy hàng thẻ bài ghi tên nguyên liệu, hầu hết đều là loại cá hiếm. Hễ bán hết, trên thẻ bài đều dán một lớp giấy, viết hai chữ “Đã hết”.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

Ninh Hữu Lí âm thầm gật đầu, vô cùng vui mừng, chế độ ủy thác quản lý của Quỷ Thị thật sự đỡ lo, chưởng sự hoàn toàn tận tâm tận lực làm việc cho nàng, thậm chí còn biết cách vận hành kinh doanh.

 

Hai phần lợi nhuận làm nàng đau lòng kia đúng là đáng giá.

 

Ninh Hữu Lí thầm đếm các loại linh ngư đã bán hết trên thẻ bài, lại sờ sờ túi gấm giấu trong thắt lưng, cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

 

Lần này đến vội, không mang theo cá sống, chỉ có thể lần sau đến bổ sung hàng.

 

Nhưng không sao, lần này nàng đến, mang theo mấy vạn cân cá đông lạnh trên người cũng rất có trọng lượng.

 

【 Ghi nhớ hết các loại cá này lại, phân loại riêng theo Linh Vân Trì và bí cảnh. 】 Ninh Hữu Lí thầm nghĩ.

 

【 Vâng! 】

 

Hệ thống lập tức khởi động chức năng ghi chép, vài giây đã quét hết văn tự trên tường xuống, bắt đầu tự động sắp xếp.

 

Ninh Hữu Lí lập tức đi về phía quầy, chưởng sự đang vùi đầu ghi chép sổ sách trước quầy, người phụ trách tiếp đãi lại là người khác —— là hai bóng dáng ăn mặc tương tự.

 

Điều này cho nàng cơ hội bắt chuyện. Ninh Hữu Lí đến gần quầy, ngón tay gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn, tay đang viết của chưởng sự khựng lại, ông không ngẩng đầu mà nói:

 

“Khách nhân, nếu ngài muốn mua đồ, thì tìm hai người bên kia, họ sẽ dẫn ngài đi.”

 

“Vậy, nếu ta đến bổ sung hàng thì sao?” Ninh Hữu Lí hạ giọng, đuôi mắt lộ ra ý cười.

 

Chưởng sự lúc này ngay cả sổ sách cũng không màng tính nữa, vội vàng ngẩng đầu:

 

“Ai nha... Tiện nhân không ra đón từ xa, ngài vào đây bao lâu rồi? Hai tên kia thế mà cũng không báo ta một tiếng...”

 

Nhìn bộ dạng kinh sợ của chưởng sự, Ninh Hữu Lí xua xua tay:

 

“Không sao, ta chỉ đến xem thôi. Mà, hai người đó là ai vậy?”

 

Xem hai người kia chạy tới chạy lui, vừa nhìn đã biết là thay thế công việc trước đây của chưởng sự.

 

Chưởng sự không nhịn được cười vài tiếng:

 

“Việc làm ăn của Tiên Ngư Lâu ngày càng tốt, một mình ta đúng là trông coi không xuể, liền đi cầu Thị Tư, nhờ ngài ấy phái thêm hai người cho ta.”

 

Trọng điểm tới rồi. Ninh Hữu Lí tập trung tinh thần:

 

“Ồ? Tốt đến mức nào?”

 

“Không nói đâu xa, chỉ riêng số hàng tồn từ hai năm trước cũng đều có người mua, tuy vì để quá lâu mà giảm chút giá, nhưng cũng là một khoản kha khá.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ninh Hữu Lí như có điều suy nghĩ gật gật đầu, lại nhìn về phía thẻ bài trên tường. Đúng thật, lúc ban đầu khi Tiên Ngư Lâu còn là một cửa hàng bình thường không mấy tên tuổi, đồ bán cũng không nhanh lắm, đặc biệt là một vài nguyên liệu hiếm nhưng không nhiều người biết, gần như không ai ngó ngàng; sau này khi nhiều người biết đến Tiên Ngư Lâu, doanh số mới dần khởi sắc.

 

Tổng kết lại, hàng nổi tiếng và hiếm lạ bán nhanh nhất, hàng cao cấp chưa bao giờ thiếu người mua, đúng là cái gọi là “có tiền cũng chưa chắc mua được”.

 

Ví dụ như thẻ bài của Ẩn Ngư cũng dán chữ “Đã hết” —— nàng mới bổ sung một đống hồi hai tháng trước, giờ đã lại bán hết.

 

Nhưng, nàng không thể vì thị trường nhu cầu lớn mà cung cấp không ngừng, như vậy sẽ chỉ làm Ẩn Ngư ngày càng mất giá. Thậm chí, còn có thể bị truy xét nguồn gốc của số lượng Ẩn Ngư lớn như vậy, một khi bị phát hiện, thì mất nhiều hơn được.

 

Nghĩ đến đây, Ninh Hữu Lí lại hỏi:

 

“Hiện tại trong sổ sách có bao nhiêu tiền?”

 

“Ừm...” Chưởng sự suy tư một lát, khom lưng lấy ra một quyển sổ ghi chép dày cộp từ dưới tủ, lật đến một trang trong đó, “Vốn dĩ là sáu vạn linh hai trăm ba mươi ba viên linh thạch, nhưng cô nương dạo này mua không ít trân thú bảo tài, tiêu mất ba vạn hai ngàn linh thạch, hiện giờ còn lại hai vạn tám ngàn hai trăm ba mươi ba viên linh thạch.”

 

Ninh Hữu Lí gật gật đầu:

 

“Chuyện ông nói lần trước là sang lại cửa hàng khác còn giữ lời không?”

 

“Cửa hàng khác... Giữ lời, giữ lời!” Chưởng sự gật đầu lia lịa, “Cô nương muốn sang mấy gian?”

 

“Hai gian.” Ninh Hữu Lí nói, “Ký tên lập khế ước ở đâu?”

 

“Chỉ cần ở đây ——” Chưởng sự từ trong lòng móc ra hai tờ giấy, trải ra trên bàn. Ninh Hữu Lí tiến lên xem, lại là khế ước đã viết sẵn.

 

“Các ông sớm đã biết ta muốn sang lại hai gian cửa hàng?” Không thể nào, thần quá vậy.

 

“Cũng không phải.” Chưởng sự lắc đầu, “Mỗi chưởng sự đều sẽ mang theo mấy thứ này bên người, phòng khi không thể ký khế ước kịp thời.”

 

Ông suy tư một lát:

 

“Thị Tư đại nhân nói, chuyện kiếm tiền, không thể chậm trễ một giây.”

 

“Vậy Thị Tư của các ông cũng rất hiểu đạo lý ‘thời gian là tiền bạc’ nhỉ.” Ninh Hữu Lí thấy buồn cười, chẳng lẽ đây là ý thức chung của tất cả thương nhân?

 

“Thời gian là tiền bạc, thời gian là tiền bạc...” Chưởng sự lẩm nhẩm mấy lần câu này, “Cô nương nói hay quá!”

 

Ninh Hữu Lí dở khóc dở cười:

 

“Đây cũng không phải ta nói.”

 

“Ai, mặc kệ ai nói, cô nương ký tên ấn dấu tay ở đây là được...”

 

Cuối cùng, Ninh Hữu Lí chi bốn vạn linh thạch để thầu hai gian cửa hàng.

 

Một gian ở hẻm Đông sau lưng Tiên Ngư Lâu, là một căn nhà hai tầng, đơn giản mà phóng khoáng, cả hai tầng trên dưới đều thông suốt, vô cùng rộng rãi.

 

Một gian khác ở hẻm Tây, là một căn phòng nhỏ một tầng, sảnh ngoài không lớn, nhưng có một cái sân sau rất lớn có mái che, có thể dùng làm kho hàng.

 

Nàng đã quy hoạch xong: Gian ở hẻm Đông mở một tiệm cơm, gian ở hẻm Tây mở một cửa hàng thức ăn chăn nuôi. Không cầu kiếm tiền, chỉ cầu huề vốn, xử lý hết mấy vạn cân cá kia là được.

 

Cá nướng, lẩu cá, canh hải sản, các loại thức ăn chăn nuôi vị thịt cá, triển khai thôi!