Ninh Hữu Lí bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tuy nói là vậy, nhưng chỉ cần chờ nữ chính trưởng thành đến một mức độ nhất định, sớm muộn gì cũng phải rời Vân Cư, đến bên cạnh các đại năng có tu vi cao hơn.
Đây không chỉ là lòng người hướng đến, mà cũng là hành trình học tập trưởng thành tất yếu phải trải qua —— hạt giống của một cây đại thụ che trời, khó có thể lớn lên trong vũng nước nông cạn. Chỉ có ở nơi thích hợp, nàng mới có thể chuyên tâm hấp thụ mọi dinh dưỡng hơn.
Tuy rằng rất mong chờ nữ chính trưởng thành, nhưng mà, chờ đến lúc đó, nàng nên chạy trốn rồi...
Ninh Hữu Lí khó mà tưởng tượng nổi, trong hai năm ngắn ngủi còn lại, cuộc sống của Đồng Tố rốt cuộc phải đặc sắc đến mức nào, mới có thể nảy sinh những câu chuyện hoặc ôn nhu, hoặc ngược tâm, hoặc truyền cảm hứng với nhiều nam phụ như vậy... Chờ đến lúc nam chính và Ma Tôn bắt đầu đ.á.n.h nhau, nàng cũng mới mười lăm tuổi.
Dừng tay! Đồng Tố vẫn còn là một đứa trẻ! Mấy tên nam phụ này có được không vậy?
Ninh Hữu Lí xua đi cảnh tượng đáng sợ trong đầu, vẫn ôm vài phần hy vọng vào việc tri thức thay đổi vận mệnh.
Chỉ cần Đồng Tố chăm chỉ học tập, mỗi ngày tiến về phía trước, tránh xa mấy thứ quỷ quái này cũng không phải là không thể.
“Hiệu ứng cánh bướm, bắt đầu từ bây giờ...”
Lẩm bẩm xong, Ninh Hữu Lí nhân lúc bốn phía không người, từ trong tay áo móc ra một cái bọc nhỏ được gói kỹ bằng khăn tay.
Từng lớp khăn tay được mở ra, mới để lộ thứ bên trong.
Dưới ánh nắng ban mai, vật bên trong tựa như một mảnh hồng ngọc, hiện lên vẻ bán trong suốt, như thể có ánh sáng lộng lẫy hội tụ rồi lại tán ra bên trong, viền ngoài có một sợi mạ vàng mỏng manh, còn tinh xảo và cao quý hơn cả nét bút phác họa của trân bảo hoàng gia.
Nhìn mẩu vảy tựa như tác phẩm nghệ thuật này, Ninh Hữu Lí lại thất thần.
Tiểu Hồng nhất định là đã nghe hiểu lời nàng nói... Vì không muốn làm nàng phiền não, mới không chút do dự đưa vảy cho nàng.
Thú cưng thông minh lại còn ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, thân là chủ nhân, không cảm động sao được.
Ninh Hữu Lí cất kỹ mẩu vảy —— cho nên tuyệt đối không thể nói ra chuyện nàng còn có mẩu vảy khác, nếu không nó chắc chắn sẽ đau lòng!
Nghĩ đến đây, nàng lấy từ mấy vạn cân cá còn lại ra loại cá tươi ngon và ngọt thịt nhất qua khảo sát thực tế, chế thành thức ăn chăn nuôi vị mới, thậm chí còn dùng cả khuôn đúc hoa văn làm điểm tâm, rồi xách đến Đệ Nhất Trì.
Lúc đó, Tô Dư Xuyên đang nghỉ ngơi dưới bóng râm của núi đá, nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, liền không chút suy nghĩ mà vẫy đuôi một cái, phá vỡ mặt nước tĩnh lặng như gương, bơi đến bên bờ nơi nàng vẫn thường dừng lại.
Nhưng khi hắn thấy bóng cô gái ngược trong nước, mặt đã đen sì.
Cái thói quen này tuyệt đối không thể giữ lại.
Tô Dư Xuyên ngày càng cảm thấy nguy hiểm —— hắn thế mà lại quen với sự tồn tại của cô gái, nếu sau này... còn thế nào được nữa?
Hắn nhìn chăm chú vào lúm đồng tiền duyên dáng của cô gái trên bờ, đáy lòng lại có vài phần cân nhắc.
Ngay sau đó, bọt nước “bõm” một tiếng, bữa sáng tới.
Tô Dư Xuyên vẫn duy trì động tác nhìn chằm chằm người, nhưng cơ thể lại không tự chủ được tiến lên nếm một miếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hửm? Hôm nay ngon ghê.
Ý niệm này vừa nảy lên, tâm trạng Tô Dư Xuyên trực tiếp chìm xuống đáy cốc.
“Thế nào, ngon chứ?” Giọng cô gái vang lên bên tai, trong đôi mắt ngập tràn ý cười kia chỉ có bóng hình hắn, “Hôm nay cố ý làm cho ngươi đó, coi như là... cảm ơn ngươi.”
Ồ, thì ra là vì mẩu vảy kia.
Tô Dư Xuyên hiểu ra, bèn tự nhiên ăn hết phần còn lại —— nếu là lễ tạ ơn, hắn nhận cũng là lẽ thường tình.
Không ai hiểu rõ bộ vảy này hơn hắn, cứng như sắt, lại đao thương bất nhập, nếu để cô gái tự mình cạy ra, e là vô cùng gian nan.
Ninh Hữu Lí thấy con cá lớn ăn rất vui vẻ, đáy lòng lập tức dâng lên một sự mềm mại trìu mến. Có một bảo bối lớn như vậy, vừa dễ nuôi lại vừa thích ăn, đã thêm không ít niềm vui cho cuộc sống nuôi cá khô khan của nàng.
“Ăn nhiều vào, Tiểu Hồng, ngươi xem ngươi gầy như vậy...”
Động tác của Tô Dư Xuyên khựng lại, mượn mặt nước nhìn lại bóng mình. Hình thể của hắn không thể gọi là béo, nhưng cũng tuyệt không gầy. Tuy nói từ sau khi vết thương bắt đầu khép lại, cơ thể hắn đúng là không ngừng lớn lên, nhưng cũng là dài ra, chứ không phải chỉ béo ngang.
Rõ ràng là vóc dáng cân đối nhất, cũng là dáng vẻ ưu mỹ nhất của loài cá... Còn muốn hắn béo đến mức nào nữa?
Tô Dư Xuyên tưởng tượng ra bộ dạng béo lùn chắc nịch của mình, cô gái ở bên cạnh cười tủm tỉm rắc thức ăn bảo ăn nhiều vào, hắn lập tức rùng mình.
Món điểm tâm này, có phải là không nên ăn thì hơn không?
Tô Dư Xuyên còn đang rối rắm xem vóc dáng ma tu và lượng thức ăn rốt cuộc có liên quan gì không, thì Ninh Hữu Lí đã quay đầu lùi lại vị trí cách bờ vài thước.
Nàng tập trung ánh mắt, dùng mắt đo khoảng cách giữa con cá lớn và cảnh quan ở khu vực này, lấy ra hai que tre đã chuẩn bị sẵn, một cây cắm vào bùn đất bên cạnh, cây còn lại thì ném sang bờ bên kia.
Một vệt sáng trắng xẹt qua, que tre kia cũng cắm chắc vào bùn đất hơn phân nửa.
Ninh Hữu Lí khom lưng, xoay mặt có chữ viết trên que tre về phía que tre đối diện, trong phút chốc, một sợi dây nhỏ mắt thường khó thấy liền nối liền giữa hai que tre.
Tô Dư Xuyên trong nước cảm nhận được sự khác thường, lùi về phía sau, kinh ngạc phát hiện vùng nước hắn đang ở đã bị kết giới cắt ra, đi xuống dưới, cũng ăn sâu đến nơi không nhìn thấy được.
Đây là...
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Tô Dư Xuyên nhìn về phía Ninh Hữu Lí với ánh mắt có vài phần khó tin, mới mấy ngày ngắn ngủi, kết giới chi thuật đã tiến bộ đến mức này...?
Mà Ninh Hữu Lí cũng thở phào một hơi, không uổng công hôm qua nàng cày đến đêm khuya, may mà không sai sót.
Từ khi quyết định tận dụng các Thiên Trì bỏ không, nàng đã không hề chậm trễ, vừa quy hoạch các loài cá sẽ nuôi trong ao, vừa tìm từ trong công pháp Lão khùng đưa cho một thứ cũng rất hữu dụng —— vật dẫn kết giới.
Không phải vẽ bùa văn trực tiếp lên vị trí lập kết giới, mà là mượn “vật”.