Ta Thầu Ao Cá, Sau Lại Câu Được Cả Tổ Tông Loài Cá

Chương 144



 

Chỉ cần khắc phù văn kết giới lên vật dẫn, “vật” ở đâu, thì điểm đầu và điểm cuối của kết giới sẽ ở đó.

 

Giống như que tre nàng dùng lần này, chính là “vật” đơn giản nhất, vừa dễ viết phù văn, lại không cần lo bị người ta nhặt mất.

 

Ninh Hữu Lí đi đến vị trí nước bị chia cắt, đưa tay vào mặt nước thử, quả nhiên, có một lớp màng vô hình ngăn cản nàng, nhưng khi rời khỏi mặt nước, lớp ngăn cách này liền biến mất.

 

Bản chất của kết giới, là dùng để phân chia các không gian khác nhau. Còn về cách phân chia, phạm vi phân chia, phương hướng phân chia, đều dựa vào các phù văn kết giới khác nhau để quyết định.

 

Từ giờ trở đi, Đệ Nhất Trì được chia thành hai phần, một phần là ổ nhỏ của Tiểu Hồng, phần còn lại, chính là khu ruộng chăn nuôi thực nghiệm quy mô lớn sắp được mở ra.

 

“Còn lại là vấn đề nhân công...” Ninh Hữu Lí véo cằm suy tư, nên tìm tráng đinh làm thí điểm từ đâu đây?

 

Nếu nói Linh Vân Trì hiện tại là một bãi chăn thả tự do tản mạn, vậy thì sau khi tất cả Thiên Trì được khai thác, nó sẽ biến thành một dây chuyền sản xuất quy mô lớn.

 

Kiểu trước, chỉ dựa vào một mình nàng là có thể cáng đáng được; kiểu sau, thì cần nhân lực và thao tác nhất định.

 

Mấy sư huynh sư đệ cày bừa vụ xuân lúc trước chắc là đều về cả rồi nhỉ...

 

“Đến Linh Vân Trì?” Đệ tử linh điền sững sờ một chút, “Ninh sư muội, trước kia một mình muội không phải cũng bận rộn xuể sao?”

 

Trong Linh Vân Điền, quả nhiên có mấy bóng dáng nhàn rỗi đang ngồi dưới bóng râm tránh nóng, đối mặt với lời mời của Ninh Hữu Lí, một người trong đó bày tỏ sự băn khoăn của mình.

 

“Gần đây ta tính tận dụng hết mấy cái ao còn bỏ không.” Ninh Hữu Lí giải thích, “Cho nên việc có thể sẽ hơi nhiều...”

 

“Nhiều cỡ nào?” Gã đệ tử kia hỏi. Ngay sau đó liền bị một người khác huých cùi chỏ, thì thầm: “Mười bảy cái Thiên Trì, ngươi nói xem?”

 

Đệ tử lúc này mới nhận ra mình hỏi sai, nhưng ngậm miệng đã muộn, chỉ đành lắng nghe.

 

“Để ta nghĩ xem,” Ninh Hữu Lí hắng giọng, liệt kê từng hạng mục cần nhân lực, “Đầu tiên là quản lý nước, sau khi chia Thiên Trì thành vô số ao nhỏ, ống dẫn nước cũng phải tương ứng với mỗi khu ao. Một Thiên Trì nhỏ nhất... ít nhất cũng có thể chia ra một trăm ao nhỏ đi.”

 

Một, một trăm...? Vậy mười bảy cái một trăm là...

 

Đệ tử Linh Vân Điền trợn mắt há hốc mồm.

 

“Tiếp theo là cho ăn. Cá ở Linh Vân Trì trước nay đều không cần cho ăn, chỉ ăn tôm cá nhỏ hơn mình và rong rêu, tuy nhàn, nhưng lớn chậm, cần thời gian quá lâu. Sau khi chia ra, cần có người mỗi ngày cho ăn, phân đều cho mỗi ao nhỏ.”

 

“Vậy... cho ăn thì cần bao nhiêu?”

 

“Không nhiều lắm, tính mỗi ao nhỏ tám lạng, chắc cũng tầm trăm cân.”

 

Ầm ầm!

 

Như thể có một tia sét đ.á.n.h trúng đỉnh đầu, đệ tử linh điền căng da đầu nói:

 

“Còn nữa không?”

 

“Còn nữa...? À! Vì đây chỉ là thử nghiệm ban đầu, trên đường khó tránh khỏi phát sinh các sự cố, cho nên cần có người thay phiên trông coi, ghi chép lại trạng thái của Linh Ngư.” Cũng chính là trực ban, kế hoạch ban đầu là ba ca luân phiên, mỗi người tám tiếng, nếu không sẽ mệt lắm.

 

Ninh Hữu Lí mong chờ hỏi:

 

“Thế nào, cũng nhẹ nhàng nhỉ?”

 

“Nhẹ nhàng, cũng nhẹ nhàng...” Mấy đệ tử linh điền nhìn nhau, gian nan thốt ra lời.

 

“Vậy, các vị sư huynh có muốn giúp không? Không cần lâu lắm đâu, chỉ có tháng đầu tiên là tương đối bận rộn, qua được là tốt rồi.” Ninh Hữu Lí đã bắt đầu nhìn xem sư huynh nào trông có vẻ chịu thương chịu khó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Gần như ngay lập tức, tất cả đệ tử linh điền đều đồng loạt cầm lấy cuốc xẻng bên cạnh, làm ra vẻ đang bận rộn cuốc đất.

 

“Ninh sư muội, bọn ta rất muốn giúp, nhưng mà...” Gã đệ tử nói chuyện khoa trương dùng tay áo lau vệt mồ hôi không tồn tại, “Như muội thấy đó, mặc dù cày bừa vụ xuân đã kết thúc, bọn ta cũng không rảnh tay được.”

 

“Haiz, vậy thôi.” Ai mà không nhìn ra vẻ mặt miễn cưỡng của mấy người này, Ninh Hữu Lí cũng không dây dưa, chỉ đành tính kế khác.

 

Các đệ tử linh điền đều mừng thầm vì tránh được một kiếp, rồi lại thấy xấu hổ vì nội dung Ninh Hữu Lí nói, không nhịn được nhắc nhở:

 

“Ninh sư muội, muội thật sự muốn làm vậy à?”

 

E là sẽ mệt c.h.ế.t mất.

 

Ninh Hữu Lí gật gật đầu, nói:

 

“Một mình ta chắc chắn làm không nổi, vẫn cần tìm người giúp đỡ mới được.”

 

Các đệ tử linh điền rùng mình, không biết cuối cùng ai sẽ xui xẻo như vậy:

 

“Vậy, chúc sư muội sớm tìm được nhân thủ, sư huynh bên này còn bận, nên không tiếp đãi nữa.”

 

Nói xong, cả đám lại vùi đầu khổ làm.

 

Ninh Hữu Lí bất đắc dĩ, quay đầu đi về phía Thiên Hành Các tìm biện pháp.

 

“Cần người?” Tang Nhứ giật mình dùng mu bàn tay áp lên trán nàng, “Ngươi bệnh nặng lắm rồi à?”

 

Hoàn toàn không ngờ lại nhận được câu trả lời này, Ninh Hữu Lí lập tức sững sờ tại chỗ:

 

“Sao...?”

 

“Ngươi chẳng lẽ quên rồi, lúc trước Linh Vân Trì giao cho một tiểu đệ tử mới đến như ngươi quản lý, là vì lý do gì?” Tang Nhứ một tay chống cằm, nhướng mày nhắc nhở nàng.

 

“Không ai...”

 

Ninh Hữu Lí thở ngắn than dài, cuối cùng cũng đối mặt với sự thật.

 

“Tang sư tỷ! Cái thẻ bài này treo thế nào...”

 

“Tới đây!” Tang Nhứ nhìn về phía có tiếng gọi, chống ghế đứng dậy, “Ta đi làm việc trước, ngươi phải lên kế hoạch cho kỹ vào. Cũng đừng đi tìm Lâm sư tỷ của ngươi, tỷ ấy cũng đang đau đầu vì chuyện của Ánh Huy Trì đó.”

 

“Vâng...”

 

“Đúng rồi, thật sự không được, ngươi có thể tìm linh thú giúp đỡ mà.” Tang Nhứ bỗng nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu lại nói, “Dị Thú Viên cũng quản thuần thú, trâu cày, ch.ó chăn cừu, nói không chừng cũng có thể dùng vào việc quản lý ao?”

 

“Lúc trước ta đi hỏi rồi, bên đó nói, loại đồ cao cấp này, thú bọn họ huấn luyện ra quản không được.” Ninh Hữu Lí bất đắc dĩ nói.

 

“Cũng phải, nếu linh thú có thể làm việc của người, thì đúng là yêu quái rồi, làm tròn lên cũng tương đương yêu tu.”

 

“Yêu tu...? Yêu quái?” Ánh mắt Ninh Hữu Lí sáng lên, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày.

 

Nói thì nhẹ nhàng, nàng biết tìm đâu ra một đống yêu tu hay yêu quái bây giờ?

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

“Ai ai, ngươi đừng nghĩ bậy, ta chỉ nói vậy thôi.” Tang Nhứ vươn tay huơ huơ trước mặt nàng, “Ngươi cũng đừng thật sự đi tìm yêu tu, tuy môn quy không cấm điều này, nhưng tóm lại là không hay, khó mà ăn nói với phong chủ.”