Thứ vô hình đó, chính là đại trận sơn môn danh tiếng lẫy lừng của Thanh Quân Tông.
Ngăn cách hết thảy ô uế, điều động linh khí thiên nhiên, gặp phải ma khí còn tự động phản phệ…
Nhưng chỉ cần chưa đầy hai canh giờ nữa, trận pháp này sẽ vỡ tan như gương nát ngọc tan, biến mất không còn tăm hơi.
Tô Dư Xuyên cảm thấy cơ hội đến quá đơn giản này có vài phần nực cười, nhưng không thể phủ nhận: Đã đến lúc rời khỏi nơi này.
Vết thương nặng do Thiên Đạo phản phệ gần như đã lành, hai người trong mộng cảnh kia cũng đã đứng vững gót chân ở Thanh Quân Tông, hắn không có lý do gì để ở lại đây nữa.
Không chỉ vậy, hắn còn phải sớm ngày tính toán xem nên xử trí tên phản đồ trong mộng, cùng với hai kẻ đầu sỏ gây tội kia như thế nào…
“Tiểu Hồng!”
Giọng nói quen thuộc truyền đến từ trên đỉnh đầu, Tô Dư Xuyên ngẩng lên, thấy chính là nụ cười rạng rỡ như hoa đào của thiếu nữ. “Hôm nay là tết Trung Nguyên, từ lúc mặt trời lặn đến canh ba giờ Tý, tất cả trận pháp của Thanh Quân Tông đều sẽ mất hiệu lực.” Thiếu nữ đứng bên bờ, nói lại chuyện hắn đã biết: “Khoảng thời gian này rất nguy hiểm, có thể sẽ bị tà ma xâm nhập, nếu Linh Vân Trì cũng bị ảnh hưởng, lúc đó ngươi phải nhớ trốn kỹ dưới đáy nước, tuyệt đối đừng trồi lên.”
Chỉ e là phải làm ngươi thất vọng rồi.
Tô Dư Xuyên thầm nghĩ, nếu có tà ma xâm nhập, chúng cũng sẽ chỉ cúi đầu trước hắn, nghe theo mệnh lệnh của hắn… Đương nhiên, hắn cũng chính là thứ gọi là “tà ma”.
Sau hôm nay, không biết khi nào mới có thể gặp lại.
Tô Dư Xuyên nhìn Ninh Hữu Lí thật sâu, dường như muốn khắc ghi bóng hình nàng vào đáy mắt.
Nếu… Nếu mấy ngày sau, thiếu nữ phát hiện không tìm thấy hắn nữa, sẽ có biểu cảm thế nào đây?
Con cá lớn màu đỏ sậm lười biếng bơi lội trong nước, trong mắt Ninh Hữu Lí, nàng chỉ cảm thấy nó đã nghe hiểu và đang đáp lại mình.
Nàng thả xuống nước một muỗng thức ăn cho cá thơm nức, dỗ nó ngày mai nhất định phải đến sớm, rồi lại vội vã chạy về phía đỉnh Linh Vân Phong.
Sắp đến giờ tập hợp.
Dưới đầm, Tô Dư Xuyên nhìn thức ăn cho cá chậm rãi rơi xuống, trong lòng không khỏi dâng lên vài tia cảm xúc phức tạp.
Chờ về lại Ma giới, chắc là sẽ không được ăn nữa.
Hắn chậm rãi bơi lại gần, ngửi mùi hương khó lòng cưỡng lại này, vậy mà lại cảm thấy có chút không nỡ.
Vậy thì, nếm thêm một miếng cuối cùng vậy…
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Hút sụt.
…
Mặt trời ngả về tây, ánh tà dương cuối cùng cũng dần khuất theo bóng núi, nhiệt độ chợt giảm xuống.
Trên đỉnh Linh Vân Phong, Ninh Hữu Lí xách một chiếc đèn lồng đã được yểm pháp quyết, theo đội ngũ men đường xuống núi.
Theo kế hoạch của Thanh Quân Tông, ngọn nào tự lo việc ngọn nấy, đệ tử Linh Vân Phong chỉ cần tuần tra các nơi trong Linh Vân Phong là được. Còn Đồng Tố, vì nàng muốn đi theo, nên cũng ở trong đội ngũ của Linh Vân Phong.
Lần tuần núi này, ba đến năm người một tổ, mỗi tổ có lộ trình riêng, thời gian không trùng lặp nhau. Nhưng mỗi một con đường không chỉ tuần tra một lần, có lẽ một đội vừa mới đi qua, một tuần trà sau sẽ lại đón đội thứ hai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đây cũng là để phòng ngừa tà ma yêu vật thừa cơ xâm nhập.
Ninh Hữu Lí rất tán thưởng kế hoạch kín kẽ này, từ trên cao nhìn xuống, các đệ tử xách đèn lồng tựa như những điểm đốm sáng, lượn lờ khắp núi đồi, khiến mười một ngọn núi như khoác lên tấm áo choàng lấp lánh ánh sao, đẹp vô cùng.
Bởi vì đội này do Đại sư huynh Bùi Giác dẫn dắt, nên chỉ có ba người – hai người còn lại là nàng và Đồng Tố.
Bọn họ là đội xuất phát cuối cùng, lúc này, trời đã tối mịt.
Đi qua rừng trúc thường ngày hay ngang qua, Ninh Hữu Lí cảm nhận rõ rệt hơi thở gần đây không giống ngày thường, càng thêm lạnh lẽo quái dị.
Cũng may suốt đường đi hữu kinh vô hiểm, dần dần, bọn họ cũng hơi thả lỏng.
Ninh Hữu Lí nhìn quanh bốn phía, đây là lần đầu tiên nàng tham gia tuần núi. Ba năm trước đây, mỗi lần tết Trung Nguyên đều chỉ được thông báo tăng cường tuần tra, chứ không có ý gọi nàng theo, năm nay lại…
“Linh Vân Trì có tới mười bảy đầm, Ninh sư muội lo còn không xuể, sao lại yêu cầu muội tham gia tuần núi được.”
Trên con đường vòng quanh Linh Vân Phong, Bùi Giác giải đáp thắc mắc của Ninh Hữu Lí.
Thế nhưng, vị thanh niên trước nay luôn ôn hòa giờ lại có chút nghiêm nghị: “Nhưng Tông chủ nói, năm nay sát khí đặc biệt nghiêm trọng, không thể lơ là như mọi khi. Cho nên, năm nay tất cả đệ tử đều phải tham gia.”
“Thì ra là vậy…” Ninh Hữu Lí trầm ngâm, đoạn cười nói: “Được tham gia tuần núi một lần cũng là một trải nghiệm vô cùng hiếm có.”
Bùi Giác mỉm cười, rồi chuyển ánh mắt sang Đồng Tố bên cạnh nàng: “Phải rồi, Đồng sư muội em ấy…”
Ninh Hữu Lí bất giác căng thẳng, cũng nhìn về phía Đồng Tố.
“Đồng sư muội bây giờ đã có thể đọc rành rọt, giao tiếp với người khác cũng không thành vấn đề, theo ý Tông chủ, vẫn nên để muội ấy trở về Hàn Sơn thì thỏa đáng hơn.” Bùi Giác ngừng một chút: “Đây cũng là Sư phụ truyền đạt lại cho ta.”
Ninh Hữu Lí thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng hiểu rõ quyết định này.
Linh Vân Phong không phải là ngọn núi xếp hạng đầu, luyện đan chế d.ư.ợ.c chỉ là kỹ năng phụ trợ, so với các ngọn núi khác, yêu cầu về pháp thuật đương nhiên cũng lỏng lẻo hơn, nếu cứ để Đồng Tố ở đây, cường độ tu luyện e là sẽ lãng phí thiên phú của nàng.
Lúc trước nghe theo ý Đồng Tố, để nàng ở cùng mình tại Vân Cư… cũng là một cách để an ủi nàng khi không còn nơi nương tựa.
Quyết định của Tông chủ, vừa quyết đoán, cũng vừa có phần lạnh lùng.
Đồng Tố chắc chắn sẽ không dễ dàng đồng ý…
“Không muốn.”
Quả nhiên, Bùi Giác vừa dứt lời, Đồng Tố liền đáp lại.
Cô bé rụt người lại sau lưng Ninh Hữu Lí, níu lấy tay áo nàng: “Ta chỉ muốn ở cùng Ninh tỷ tỷ.”
Bùi Giác không khỏi bật cười.
Ninh Hữu Lí cố ý quan sát, vẻ mặt Bùi Giác vẫn ôn hòa như thường, cũng không vì đối phương là Đồng Tố mà tỏ ra đặc biệt dịu dàng.
“Ta hiểu suy nghĩ của Đồng sư muội.” Giọng Bùi Giác vô cùng hòa nhã: “Chẳng qua, ở Hàn Sơn tu luyện, có lẽ muội có thể chứng đạo sớm hơn, sớm ngày trở về bầu bạn với Ninh sư muội.”