Ta Thầu Ao Cá, Sau Lại Câu Được Cả Tổ Tông Loài Cá

Chương 155



 

“…” Đồng Tố do dự.

 

Nàng chỉ là tuổi còn nhỏ, chứ không phải không hiểu đạo lý. Nàng nghĩ, Bùi sư huynh nói quả thực rất đúng, chỉ cần nàng có thể nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, trở thành kẻ mạnh nhất, liền có thể tùy tâm sở dục.

 

Nhận được ánh mắt của Bùi Giác, Ninh Hữu Lí cũng rèn sắt khi còn nóng: “Tố Tố, Bùi sư huynh nói đúng đó, chỉ cần muội đạt tới kỳ vọng của Tông chủ, ngài ấy không có lý do gì cản muội trở về.”

 

Để nữ chính độc lập chính là bước đầu tiên để nữ chính trưởng thành.

 

Huống hồ, Linh Vân Trì đang thăng cấp nhanh chóng, có người khác ở trong Linh Vân Trì cũng thực bất tiện. Về tình về lý, Đồng Tố đều nên rời khỏi Linh Vân Phong.

 

“Vậy… ta suy nghĩ lại đã.” Đồng Tố hoàn toàn d.a.o động.

 

Ninh Hữu Lí và Bùi Giác nhìn nhau, đều thấy được sự tán thưởng trong mắt đối phương.

 

Thời gian tuần núi rất dài, tuần tra hết vòng này đến vòng khác khiến Ninh Hữu Lí không khỏi có chút mệt mỏi rã rời.

 

Đột nhiên, Bùi Giác dừng bước, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

“Bên kia có động tĩnh, ta qua xem, các muội ở lại đây.”

 

Dứt lời, không chờ hai người kịp phản ứng, bóng dáng hắn đã biến mất.

 

Ninh Hữu Lí nhìn về phía hắn vừa rời đi, nhưng dù thế nào cũng chỉ thấy một mảng bóng tối…

 

“Ngươi không thể nhẹ chân hơn à!?”

 

“Trách ta à, là ai suýt nữa thì bị phát hiện?”

 

“Im miệng! Nếu bị phát hiện, cả ngươi lẫn ta đều không gánh nổi đâu.”

 

“…”

 

Trong bụi rậm, ba con ngỗng và một con thỏ co rúm lại một chỗ, nơm nớp lo sợ nhìn một tu sĩ đi qua trước mắt.

 

Chờ đến khi hơi thở của tu sĩ kia không còn ở gần, bọn chúng mới thả lỏng.

 

Bọn chúng là yêu tu, dưới trướng Tả Hộ pháp.

 

Đã là yêu tu thì phải hết mực trung thành, tận tụy với chức trách.

 

… Cứu mạng! Bọn chúng không muốn ở đây nữa, Tả Hộ pháp và Hữu Hộ pháp không phải đã nói sẽ tới sao? Sao còn chưa tới!?

 

Ba ngỗng một thỏ chờ đợi hồi lâu, canh chuẩn thời cơ, trốn đến một nơi kín đáo hơn.

 

Từ lúc mặt trời lặn đến giờ, bọn chúng đã tìm kiếm gần hai canh giờ.

 

Thanh Quân Tông lớn như vậy, suốt mười một ngọn núi, bọn chúng tìm từ đầu này đến đầu kia, vẫn không phát hiện bóng dáng Ma Tôn.

 

“Chỉ còn ngọn núi cuối cùng, nếu vẫn không có, theo ý Tả Hộ pháp… chúng ta chắc là được về rồi nhỉ?” Con thỏ gần như muốn khóc, nó là đứa nhát gan nhất, nhưng vì thỏ khôn có ba hang, chạy trốn rất giỏi, nên mới bị phái đi.

 

“Chắc chắn là không.” Con ngỗng lớn hung hăng nói: “Tả Hộ pháp và Hữu Hộ pháp đều sẽ tới, nếu họ thấy chúng ta không còn ở đây, nhất định sẽ…”

 

“Nướng chân ngỗng, nướng đầu thỏ.” Con ngỗng thứ hai u ám tiếp lời.

 

“Im miệng! Miệng quạ đen!” Con ngỗng thứ ba lạnh lùng nói.

 

Con thỏ sắp ngất đi rồi.

 

“Còn lại Linh Vân Phong.” Giọng con ngỗng thứ hai âm lãnh, trong gió lạnh nghe càng thêm quỷ dị: “Đi thôi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bốn bóng dáng cứ thế tản ra.

 

Cùng lúc đó, Tả Hộ pháp và Hữu Hộ pháp đã tới sơn môn Thanh Quân Tông.

 

Họ nhìn nhau, biến về nguyên hình không mấy nổi bật, men theo cây cối bên đường chia nhau lên núi.

 

Trên con đường hẹp của Linh Vân Phong, Ninh Hữu Lí và Đồng Tố hứng gió lạnh, thấy Bùi Giác mãi không về, thật sự có chút chịu không nổi.

 

“Tố Tố, ta đưa muội về Vân Cư.”

 

Đồng Tố dụi đôi mắt buồn ngủ: “Ta ở lại với tỷ…”

 

Ninh Hữu Lí nhìn thời gian, chỉ còn chưa đầy nửa canh giờ nữa là đại trận sơn môn khôi phục, ánh đèn khắp núi cũng bắt đầu lục tục quay về.

 

“Không sao, đi thôi.”

 



 

Giờ Tý một khắc, là thời điểm đêm khuya tĩnh lặng nhất.

 

Đại trận sơn môn sắp khôi phục nguyên trạng, thời cơ cuối cùng để rời đi đã đến.

 

Trời đất yên tĩnh, mặt nước đen thẳm phản chiếu vầng trăng sáng, bóng cây bên bờ xào xạc, càng thêm vài phần tiêu điều.

 

Giữa mặt nước, một sắc đỏ sậm nồng đậm tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, một con cá lớn trồi đầu lên, không biết đang nhìn về đâu. Kế đó, nó xoay mình lặn xuống, đuôi cá theo quán tính vẫy lên khỏi mặt nước, khuấy động một vệt sóng gợn.

 

Hồi lâu sau, mặt nước lại nổi lên mấy bọt khí, nhưng đã không còn bóng dáng con cá.

 

Lại lần nữa xuất hiện, là người.

 

Bóng người trong đầm cũng mang một màu đỏ sậm. Kẻ đó quay lưng về phía ánh trăng, mái tóc đen dài hiện ra từ trong nước, ánh lên vệt sáng dịu dàng, nhưng chỉ trong chớp mắt rời khỏi mặt nước đã không còn dấu vết ẩm ướt. Nước đọng dường như có ý thức mà tự động rơi xuống, tựa như trân châu rơi rụng.

 

Sương mù bốc lên.

 

Làn sương trắng lạnh lẽo tản ra từ giữa ao, gần như che khuất bóng hình đỏ sậm kia, vầng trăng trắng trên trời cũng bị mây tụ lại bao quanh. Chầm chậm, người nọ đi về phía bờ, thân hình cũng dần dần lộ rõ, cao gầy mà thon thả.

 

Là một nam nhân trông còn rất trẻ.

 

Ánh trăng bao phủ lấy nam nhân, khiến bộ y phục đỏ sậm của hắn như huyễn hóa ra một vầng sáng nhàn nhạt, bên trên còn có hoa văn tựa vảy cá. Mà vạt áo uốn lượn quét đất tựa như một đóa sen đỏ đang nở, phần đuôi lại trong suốt, giống hệt chiếc đuôi cá ban nãy.

 

Một lát sau, hắn đứng trên bờ, quay đầu lại liếc nhìn mặt nước sóng sánh ánh trăng, nở một nụ cười khẽ.

 

“Sau này không hẹn gặp lại.”

 

Giờ này khắc này, còn chưa đầy hai mươi phút nữa là đại trận sơn môn khởi động lại.

 

Sau khi đưa Đồng Tố về Vân Cư, Ninh Hữu Lí lại men theo đường núi Linh Vân Phong vòng trở lại, nhưng trên con đường hẹp mà nàng đã đợi hồi lâu kia vẫn không thấy bóng dáng Bùi Giác.

 

Rốt cuộc huynh ấy đã đi đâu…?

 

Ninh Hữu Lí có dự cảm chẳng lành, Bùi Giác Đại sư huynh luôn luôn đáng tin cậy, lâu như vậy chưa về, nhất định là đã gặp phải chuyện khó giải quyết.

 

Đang lúc nàng suy nghĩ xem nên đi tìm người hay cứ vậy trở về, bỗng nhiên, một trận gió lớn thổi tới, cỏ dại rạp xuống, tiếng côn trùng im bặt, mây đen càng lúc càng dày đặc.

 

Nhìn ra bốn phía, đèn lồng khắp núi đã bắt đầu theo đường cũ quay về, chỉ còn lại lác đác vài chiếc đóng giữ ở những vị trí quan trọng của các ngọn núi – đó là các Phong chủ và một số đệ tử có thực lực, đang trấn giữ thời điểm cuối cùng.

 

Càng gần đến cuối, càng có khả năng có kẻ thừa cơ xâm nhập, không thể lơ là.

 

Ninh Hữu Lí đứng yên tại chỗ chờ một lát, cảm nhận được hơi thở âm lãnh đang dần giảm bớt, tâm trạng cũng dịu đi đôi chút.