Ta Thầu Ao Cá, Sau Lại Câu Được Cả Tổ Tông Loài Cá

Chương 158



 

Ở lại đây, tìm Ma Tôn.

 

“Được.” Gã đáp: “Không biết cô nương muốn làm gì?”

 

“Chờ ngày mai các ngươi sẽ biết.” Ninh Hữu Lí giữ bí mật: “Cũng coi như là ta nhờ các ngươi giúp đỡ. Không khó, các ngươi chắc chắn làm được.”

 

Dứt lời, nàng không chút khách khí tóm gọn ba ngỗng một thỏ một chó, vui vẻ trở về Vân Cư.

 

Sau khi Ninh Hữu Lí rời đi, Tô Dư Xuyên mới hiện thân từ trong bóng tối.

 

Vẻ mặt hắn có chút kỳ lạ, là vì không ngờ Tả Hộ pháp cũng tới.

 

Tả Hộ pháp đến, dường như khiến mộng cảnh và hiện thực càng thêm trùng khớp…

 

Tô Dư Xuyên híp mắt lại, hắn đột nhiên thay đổi ý định, Ma giới lúc nào về cũng được, nhưng xem náo nhiệt thì không phải lúc nào cũng có.

 

Soạt.

 

Hắn biến lại thành cá lớn, bơi trở lại vào Thiên Trì.

 

Tác giả có lời muốn nói: Tô Dư Xuyên: Ta đi đây, à mà thôi ta không đi nữa.

 

Sáng sớm hôm sau, Đồng Tố bị đệ tử từ Hàn Sơn tới đón đi.

 

Lúc đi, cô bé lưu luyến không rời, đảm bảo mình nhất định sẽ chăm chỉ học hành, sớm ngày học thành tài để trở về.

 

Trở về? E là hơi khó.

 

Ninh Hữu Lí cười tủm tỉm vẫy tay, nhìn theo Đồng Tố từ đây bước lên một con đường không hẹn ngày về, quay đầu lại liền hoàn toàn thả lỏng.

 

Tiễn nữ chính đi, nghĩa là Linh Vân Trì sẽ không còn đệ tử tông môn nào khác ngoài nàng, cũng không cần lo lắng những chuyện linh tinh bị nhìn ra manh mối.

 

Từ giờ khắc này trở đi, nàng có thể toàn tâm toàn ý lao vào xây dựng ao cá, đẩy nhanh tiến độ thăng cấp hệ thống, thuận tiện kiếm một khoản lớn làm lộ phí bỏ trốn.

 

Phải đi mời đám công cụ, à không đúng, là đám công nhân ưu tú tương lai của nàng ra đã.

 

Ninh Hữu Lí bước ra khỏi Vân Cư, hơi lạnh ập vào mặt khiến nàng càng thêm tỉnh táo. Tuy là mùa hạ, nhưng không khí sáng sớm tinh mơ trên đỉnh núi vẫn còn se lạnh, sương đọng thành từng mảng lớn trên đám cỏ dại xung quanh.

 

Mấy yêu tu kia chắc sẽ không bị c.h.ế.t cóng đâu nhỉ…

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

Ninh Hữu Lí cũng không lo đám yêu tu kia sẽ chạy, hôm qua nàng đã thử rồi, ba ngỗng một thỏ đều thuộc loại yếu kém, đừng nhìn ba con ngỗng kia há mồm đầy răng cưa, thực chất chỉ là miệng cọp gan thỏ; còn con thỏ kia thì nhát gan muốn c.h.ế.t, tuy chạy trốn rất nhanh, nhưng lại run chân đến chạy không nổi.

 

Chỉ có con ch.ó kia…

 

Hẳn là kẻ cầm đầu của bọn chúng, rất thông minh, chắc sẽ không chạy loạn.

 

Đương nhiên, dù có chạy cũng vô dụng, nàng đã dùng tới ba tầng kết giới dày kia mà.

 

Ninh Hữu Lí giấu mấy cái vòng cổ vào người, kiểm tra lại xem đồ đạc trong túi gấm đã mang đủ chưa, rồi xuất phát!

 

Không bao lâu, nàng đến đầm thứ nhất, một chiếc giường tre úp ngược sừng sững ở cách đó không xa – đó là vì hôm qua nàng thực sự không tìm thấy dây xích phù hợp, đành phải úp thêm một tầng bên ngoài lồng sắt.

 

Ninh Hữu Lí đến gần, liếc nhìn mặt đất, cỏ và đất vẫn bằng phẳng, không có dấu vết dịch chuyển. Xem ra, tối qua mấy yêu tu này rất thành thật, ngoan ngoãn ở yên bên trong.

 

Nàng đưa tay gõ gõ giường tre: “Dậy nào, tỉnh chưa?”

 

Tiếng gõ này vừa vang lên, bên trong lập tức có động tĩnh, truyền ra vài tiếng đập cánh và tiếng ngỗng kêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Biết ngay là nàng nghĩ nhiều mà, áo lông vũ với da lông quả nhiên không phải để trưng.

 

Ninh Hữu Lí bật cười, lật chiếc giường tre ra, đầu tiên lộ ra là con ch.ó xám lông dài bị che trong lưới.

 

Con ch.ó xám uể oải nhìn nàng một cái, đầu gác lên chân trước, vẻ mặt lười biếng không muốn nhúc nhích.

 

Cũng ngoan đấy.

 

Ninh Hữu Lí thầm gật đầu, rồi mở cái lồng sắt bên trong ra. Xuất hiện trong tầm mắt là ba con ngỗng lớn ôm thành một cục, cùng với một con thỏ lớn màu nâu đang nằm sấp.

 

Mấy con này dường như vẫn chưa phản ứng kịp, ngẩng cổ nhìn nàng, một lúc sau cả người mới run lên, làm ra tư thế muốn tấn công.

 

Nàng cố ý liếc nhìn mặt đất, vẫn sạch sẽ, chỉ có thể nói không hổ là yêu tu, khác hẳn với ngỗng thỏ bình thường.

 

Thấy ánh sáng, ba con ngỗng lớn vỗ vỗ cánh vận động gân cốt, tuy vẫn nghểnh cổ nhìn nàng, nhưng không có ý định bỏ chạy.

 

Có lẽ… đêm qua kẻ cầm đầu đã dạy dỗ bọn chúng rồi?

 

Ninh Hữu Lí liếc nhìn con ch.ó xám, lại phát hiện nó đã đứng dậy từ lúc nào, đang giũ bộ lông dưới ánh mặt trời, còn vươn vai một cái.

 

“Đều dậy rồi? Vậy thì dễ làm.”

 

Giọng Ninh Hữu Lí dịu dàng, nụ cười thân thiện, thái độ đối đãi các yêu tu cứ như bằng hữu.

 

Ngay sau đó, nàng từ trong tay áo lấy ra mấy chiếc vòng cổ đã chuẩn bị sáng nay.

 

Ba con ngỗng vừa mới thả lỏng cảnh giác lập tức lại xù lông, vươn dài cổ chuẩn bị chạy.

 

Ninh Hữu Lí quen tay quen đường tóm chúng lại, đem mấy chiếc vòng cổ vừa vặn lần lượt tròng lên cổ ba con ngỗng, sau đó là con thỏ.

 

Đến lượt con ch.ó xám, nàng không lập tức ra tay mà mỉm cười, nói: “Mong ngươi có thể hiểu… đây cũng là để phòng ngừa sai sót.”

 

Ảnh Truy nhìn chiếc vòng cổ một lúc lâu, cuối cùng chủ động vươn cổ ra.

 

Ngay khoảnh khắc đeo vòng cổ lên, gã cảm giác như có thứ gì đó bản năng từ đáy lòng trỗi dậy, thăng hoa thành một cảm giác thỏa mãn khó tả.

 

… Sao lại còn muốn vui vẻ sủa lên hai tiếng là thế nào?

 

Nhưng Ảnh Truy cũng rất nhạy bén phát hiện, chiếc vòng cổ này không chỉ có một loại chú pháp, mà còn có khả năng áp chế tu vi.

 

Ví dụ như gã, sau khi đeo thứ này, tuy vẫn cảm nhận được tu vi, nhưng không biết có thể thi triển nổi một phần ba hay không.

 

Là để phòng bọn chúng trốn thoát sao…?

 

“Không bị rơi ra chứ?”

 

Ninh Hữu Lí phủi tay, nhìn quanh cổ của từng yêu tu. Tốt lắm, đúng như nàng đoán, con ch.ó xám là kẻ thông minh nhất trong đám, cũng là kẻ cầm đầu – ba con ngỗng và một con thỏ kia từ lúc con ch.ó xám đến vẫn luôn tỏ ra co rúm, nhìn nó bằng ánh mắt như nhìn lãnh đạo.

 

Xem ra, chỉ cần "thuần hóa" tốt con ch.ó xám, là có thể tùy ý sai khiến mấy con ngỗng lớn và con thỏ này.

 

“Thứ này, dùng để hạn chế các ngươi chỉ có thể hoạt động quanh khu vực Linh Vân Trì.”

 

Tiếp theo, Ninh Hữu Lí cười khúc khích giới thiệu tác dụng của vòng cổ: “Ra khỏi phạm vi này, nếu có xảy ra t.a.i n.ạ.n gì… thì không thể đảm bảo được đâu.”

 

Trên đó có chú pháp nàng cố ý yểm vào, cũng là một cách sử dụng kỳ diệu của kết giới thuật.