Ta Thầu Ao Cá, Sau Lại Câu Được Cả Tổ Tông Loài Cá

Chương 157



 

Yêu tu luôn rất nhạy cảm với thực lực, bọn chúng cảm nhận được hơi thở của đối phương, cũng có thể phỏng đoán tu vi của đối phương đã đến mức nào.

 

“Ta cảm thấy…” Con thỏ bắt đầu run rẩy: “Chúng ta không chiếm thế thượng phong.”

 

Vừa dứt lời, ba con ngỗng lớn đồng thời tiến lên một bước, giương rộng đôi cánh, dường như muốn quạt lên một trận cuồng phong.

 

Bọn chúng chính là loài ngỗng uy phong lẫm liệt lại rất có uy danh, bọn chúng không tin.

 

Ninh Hữu Lí cũng tiến lên một bước.

 

Ba con ngỗng lớn vẫn đứng yên tại chỗ, dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Ninh Hữu Lí. Con thỏ thì lùi lại phía sau, sợ bị liên lụy.

 

Cùng lúc đó, một đôi mắt khác đang nhìn chằm chằm tình hình bên này.

 

Tô Dư Xuyên sớm đã phát hiện đám yêu tu đang rục rịch, nhưng vì không muốn làm gián đoạn kế hoạch rời khỏi Thanh Quân Tông, nên đành phải ẩn mình trong bóng tối.

 

Thấy tình hình này, hắn không khỏi nhíu mày, trong lòng không vui.

 

Đám yêu tu này vào bằng cách nào? Là định nhân lúc Thanh Quân Tông hỗn loạn cố ý quấy rối, hay là vô tình xâm nhập?

 

Ánh mắt Tô Dư Xuyên lướt qua mấy yêu tu, rất nhanh dừng lại trên người Ninh Hữu Lí.

 

Trước mắt, điều khiến hắn lo lắng là, liệu thiếu nữ có đối phó được đám yêu tu này không…

 

“Các ngươi là yêu tu?” Rất nhanh, thiếu nữ đã mở miệng.

 

Con ngỗng lớn lo lắng: “Sao nàng biết chúng ta là yêu tu?”

 

“Là thì thế nào?” Con ngỗng thứ hai trực tiếp thừa nhận.

 

“Không phải, nàng nghe thấy chúng ta nói chuyện.” Con ngỗng thứ ba lúc này đến sức im miệng cũng không có: “Các ngươi vậy mà trực tiếp thừa nhận?”

 

Con thỏ lại lùi về sau một bước, không muốn nhận đám ngỗng này.

 

Ngu. Quá ngu.

 

Tô Dư Xuyên nhíu mày chặt hơn, nếu không phải vì luồng ma khí nhàn nhạt trên người bọn chúng, hắn tuyệt không muốn thừa nhận đây là yêu tu Ma giới của hắn.

 

“Thì ra là yêu tu à…”

 

Tiếng thiếu nữ lẩm bẩm theo gió đêm truyền đến tai mấy yêu tu, Tô Dư Xuyên nhất thời nghi ngờ chẳng lẽ đám yêu tu đã dọa nàng sợ, càng thêm tập trung quan sát tình hình bên đó.

 

“Tốt lắm.”

 

Ninh Hữu Lí nở một nụ cười, ánh mắt sáng kinh người: “Ta chờ các ngươi đã lâu.”

 

Chuyện tiếp theo vượt ngoài dự đoán của Tô Dư Xuyên, chờ hắn kịp phản ứng, thiếu nữ đã nắm cổ ba con ngỗng, xách tai một con thỏ, thu hoạch thật đáng kinh ngạc.

 

Mà khi ba ngỗng một thỏ phát hiện mình trúng chiêu, bọn chúng vẫn còn mơ màng nghĩ: Chẳng lẽ cô nương này là Ma Tôn biến thành? Câu nói kia của nàng thật đáng sợ! Còn đáng sợ hơn cả Ma Tôn!

 

“Ngoan nào.” Ninh Hữu Lí cười tươi rói, lời nói ra như đang dỗ dành: “Đã đến Thanh Quân Tông rồi thì đừng nghĩ gì khác nữa, cứ yên ổn ở đây sinh sống đi.”

 

Sinh sống? Sống cái gì mà sống?

 

Con ngỗng lớn không buông tha mà đập cánh: “Mau thả chúng ta ra, nếu không ngươi sẽ hối hận!”

 

Con ngỗng thứ hai gào khản cổ: “Thả ra!”

 

Con ngỗng thứ ba từ bỏ giãy giụa.

 

Còn con thỏ, đã hoàn toàn buông xuôi, thân thể dài thượt rũ xuống đất, để giảm bớt áp lực cho đôi tai.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nó run run cái miệng ba chấu, tâm trạng bi phẫn tột độ.

 

Cô nương này quả thật, quả thật giống như Tả Hộ pháp nói, không giống bình thường…

 

Nhưng mà, cái sự không giống bình thường mà Tả Hộ pháp nói lại là thế này sao? A!!!

 

Con thỏ đẫm lệ, nếu sớm biết thế này, nó tuyệt đối sẽ không nghe lệnh, mà sẽ tìm một đống đất đào hang bế quan.

 

Ninh Hữu Lí ngẩng đầu nhìn trời, chỉ cảm thán: Đúng là lúc trăng đen gió lớn.

 

Cũng may trời tối đen, che giấu hoàn hảo thủ pháp của nàng.

 

Bên kia, Tô Dư Xuyên vẻ mặt phức tạp nhìn Ninh Hữu Lí nhét ba ngỗng một thỏ vào lồng sắt, còn dán thêm một lá bùa phong tỏa.

 

Nàng bắt yêu tu… là muốn làm gì?

 

Ninh Hữu Lí đang ôm cây đợi thỏ.

 

Nàng tin rằng, đã có đám yêu tu ngu ngốc này ở đây, thì nhất định còn có một kẻ thông minh cầm đầu.

 

Vì thế, nàng cố ý đặt lồng sắt ở vị trí dễ thấy, nấp sau gốc cây chờ con mồi đến.

 

Không bao lâu, một bóng xám xuất hiện.

 

Đám ngỗng trong lồng sắt cũng có vài phần cốt khí, không ngừng đập cánh, muốn ra hiệu cho Tả Hộ pháp mau rời đi. Nhưng cổ bọn chúng đã bị Ninh Hữu Lí dùng khăn tay bịt lại, hoàn toàn không phát ra được âm thanh.

 

Ảnh Truy bên này còn đang bực bội vì sao không liên lạc được với mấy yêu tu kia, quay đầu lại đã thấy bọn chúng bị nhốt ở đây, tâm trạng tức thì tụt dốc.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

… Gã thật quá tin tưởng bọn chúng có thể làm tốt việc, xem ra bây giờ, không kéo chân sau đã là may lắm rồi.

 

Ảnh Truy chạy chậm về phía lồng sắt, lại phát hiện mấy con ngỗng trong lồng giãy giụa càng thêm kịch liệt, gã đột ngột dừng bước, quả nhiên, trong không khí phảng phất mùi hương thiếu nữ, xem ra là đang ở gần đây.

 

Nhưng… điều khiến gã để tâm hơn, là hơi thở của Ma Tôn đang dần nồng đậm.

 

Ma Tôn đang ở đây.

 

Ảnh Truy chỉ do dự một thoáng, rồi lại tiếp tục tiến gần lồng sắt.

 

Chỉ cần tìm được Ma Tôn, dù có gây ra chút động tĩnh cũng không sao.

 

Một tấm lưới che trời lấp đất ập xuống, Ảnh Truy đã lường trước nên không chống cự, nhưng khi ngửi thấy mùi trên lưới lại có chút khó thở.

 

Nặng mùi cá quá!

 

Ảnh Truy ngẩng mắt, kinh ngạc phát hiện thứ chụp lấy gã lại là một cái vợt lưới, mà người cầm cán vợt ở đầu kia chính là cô nương gã đã gặp ở Quỷ Thị.

 

Xem ra gã đoán không sai, đối phương quả nhiên là đệ tử Thanh Quân Tông.

 

“Lại là một con ch.ó nhỏ?” Ninh Hữu Lí ngạc nhiên nhìn con ch.ó trong lưới. Con ch.ó này thật đẹp, bộ lông xám dài và xoăn ánh lên vẻ mượt mà, là biểu tượng của việc được chăm sóc rất tốt. Trên đầu có hoa văn màu trắng đối xứng, là kiểu mặt điển hình, trông rất ưa nhìn, thậm chí còn có chút ngầu.

 

Ảnh Truy yên lặng liếc nhìn đôi chân dài của mình, nhỏ sao?

 

“Ngươi cũng là yêu tu.” Ninh Hữu Lí cười tủm tỉm.

 

Bây giờ không thừa nhận cũng vô ích, nhưng Ảnh Truy không muốn bị nhận ra, liền hạ giọng: “Là thì thế nào.”

 

“Không thế nào cả.” Ninh Hữu Lí đáp: “Chỉ là muốn mời các ngươi ở lại Thanh Quân Tông một thời gian.”

 

Ảnh Truy không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn quanh. Gã muốn tìm Ma Tôn, vì vậy không phản kháng.

 

Có lẽ… đề nghị của cô nương này rất hay, tuy gã không biết vì sao nàng lại to gan giữ bọn họ lại, nhưng đây là một cơ hội hiếm có.