Ta Thầu Ao Cá, Sau Lại Câu Được Cả Tổ Tông Loài Cá

Chương 174



 

Không ai trả lời.

 

Những đệ tử dẫn đầu, ví dụ như Bùi Giác, cũng lộ vẻ do dự. Bọn họ tất nhiên biết con đường phía trước không thể đi tiếp, nhưng đệ tử đồng môn sinh tử không rõ, bất luận là xét tình nghĩa đồng môn hay nhiệm vụ tông chủ giao phó, đều không thể dễ dàng từ bỏ.

 

Rốt cuộc, sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác.

 

Bùi Giác trầm tư hồi lâu, nói: “Mười ba người tìm được lúc trước đều ở gần đây, hai người kia không có lý do gì bị đưa tới nơi xa.” Hắn dừng một chút, “Ta đi nơi khác xem thử, các ngươi theo đường cũ quay về, nếu tìm không thấy nữa, thì trực tiếp trở về.”

 

“Vậy Bùi sư huynh ngươi thì sao?”

 

“Không sao, mấy vị phong chủ đều đang tìm kiếm ở các nơi trong Ma Giới, chúng ta sẽ tự gặp nhau.”

 

“…”

 

Tiếng nói chuyện không ngừng, Ninh Hữu Lý không nghe cuộc đối thoại giữa họ nữa, mà bị một vệt sáng trong tầm mắt thu hút sự chú ý.

 

Nàng ngẩng đầu, chỉ thấy giữa một phiến nhũ đá có góc độ kỳ dị, lộ ra một đoạn y phục màu trắng.

 

Chất liệu vải… rất giống đệ tử phục của Thanh Quân Tông.

 

Ninh Hữu Lý kinh ngạc không thôi, vừa rồi lúc đi đường nàng cũng nhớ là đã nhìn xung quanh, không thấy gì cả, sao chớp mắt lại có người?

 

“Bùi sư huynh,” nàng gọi, “Trên đó có phải có người không?”

 

Các đệ tử sôi nổi ngẩng đầu, kinh ngạc trong chốc lát, tiếp theo liền có người tiến lên xem xét.

 

Nơi xa, Ảnh Truy trốn sau tảng đá lớn lau mồ hôi. Tìm người đối với hắn dễ như trở bàn tay, nhưng treo hai người này lên, còn phải đảm bảo không bị đám đệ tử tông môn này phát hiện, đúng là tốn của hắn không ít sức lực.

 

Đệ tử bị treo trên nhũ đá được mọi người cứu xuống, nhưng đã bất tỉnh nhân sự. Sắc mặt hai người họ cực kỳ tệ, chắc là vì trúng độc quá lâu, hơi thở đã vô cùng yếu ớt.

 

“Lập tức đưa họ về.” Bùi Giác nhìn về nơi xa, “Việc bẩm báo các phong chủ khác… chỉ có thể thỉnh tông chủ tới.”

 

Chờ mọi người trở lại Thanh Quân Tông, đã là cả một ngày sau.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

44 danh đệ tử kia rốt cuộc thế nào không thể biết hết, nhưng Ninh Hữu Lý biết, những người này chắc là sau khi chữa khỏi độc cũng không có ngày lành mà qua.

 

Không biết sâu cạn mà tiến vào Ma Giới thì thôi, còn xúi giục không ít đồng môn cùng đi vào, khiến cho các đồng môn khác không thể không đi sâu vào hiểm cảnh cứu giúp… Tội này, ít nhất cũng đáng 5 năm quét sân sơn môn.

 

Xử lý xong chuyện này, Ninh Hữu Lý vui vẻ muốn lập tức trở về Linh Vân Trì thăm Tiểu Hồng, lại bị Lâm Cẩm Nhu nghe tin chạy tới chặn lại.

 

“Ninh sư muội,” vị sư tỷ dịu dàng này trên mặt mang vẻ tự trách và nghi vấn, “Ngươi nhờ ta giúp ngươi cho cá ăn, ta đã không làm tốt.”

 

Ninh Hữu Lý ngẩn ra một chút, “Lâm sư tỷ sao lại nói vậy?”

 

Nàng không tưởng tượng được còn có phương pháp nào có thể làm hại Tiểu Hồng, lôi kiếp còn vượt qua được, nước Linh Vân Trì cũng sẽ không ô nhiễm, còn có gì nữa…

 

“Ta không tìm thấy Tiểu Hồng.”

 

… Cái gì?

 

“Ta không nhìn thấy nó.” Lâm Cẩm Nhu mày liễu hơi nhíu, dáng vẻ áy náy, “Ta tìm hồi lâu, ngay cả Ánh Huy Trì cũng không màng tới, một ngày tới Linh Vân Trì bảy bận, cũng không thấy con cá chép đỏ thẫm dài 3 mét nào mà ngươi nói, chỉ có một con cá vè đen trắng.”

 

Nghe xong, Ninh Hữu Lý cũng thấy khó hiểu, không lý nào, Tiểu Hồng tham ăn như vậy, cũng chưa từng thấy sợ người, sao lại không ra?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không thể nào là nhảy ao đi, đâu có thiếu oxy.

 

Lâm Cẩm Nhu thần sắc nghiêm túc, ngữ khí thành khẩn, “Ta thật sự không thấy nó.”

 

Cũng không phải là ta không đi —— Ninh Hữu Lý từ trên mặt nàng đọc được những lời này.

 

Ninh Hữu Lý ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lập tức nói: “Ta về xem thử.”

 

“Ta cũng đi theo ngươi.” Lâm Cẩm Nhu vội vàng đuổi kịp.

 

Chỉ chốc lát sau, hai người liền tới Linh Vân Trì.

 

Ninh Hữu Lý nhìn quanh mặt nước, Linh Vân Trì buổi sớm tinh mơ sóng nước lấp lánh, trông rất đẹp mắt, bề mặt bình tĩnh không gợn sóng, bao phủ một lớp sương mù mỏng mà đẹp đẽ.

 

Cũng giống như mọi khi, không có gì bất thường a…

 

Nàng nghĩ nghĩ, từ trong tay áo lấy ra cái còi tre thổi một chút, giây tiếp theo, Tiểu Hắc nghe tiếng bơi ra, “ba tức” vài tiếng.

 

“Đúng vậy, ta chỉ toàn thấy nó.” Lâm Cẩm Nhu nói.

 

Ninh Hữu Lý lại đứng bên bờ, thử gọi một tiếng: “Tiểu Hồng?”

 

Ước chừng mười giây trôi qua, một vệt màu đỏ thẫm nồng đậm từ đáy nước hiện lên, lại từ trung tâm chậm rãi bơi về phía nàng.

 

Lâm Cẩm Nhu trợn mắt há mồm.

 

Ninh Hữu Lý nhìn con cá lớn quen thuộc tiến lại gần, còn ngóc đầu lên, không nhịn được ngồi xổm xuống chọc chọc cái đầu to của nó.

 

“Tiểu Hồng, hôm qua sao ngươi không ra?”

 

Cá lớn lắc đầu quẫy đuôi, vẫy vẫy cái đuôi to xinh đẹp, một bộ dáng ngây thơ vô tội.

 

Ninh Hữu Lý bị động tác đáng yêu của nó chọc cười, quay đầu nói với Lâm Cẩm Nhu: “Chắc là Tiểu Hồng sợ người lạ, chỉ cần nó không bị đói là được.”

 

Lâm Cẩm Nhu bất đắc dĩ vô cùng, “Một con cá vừa sợ người lại vừa dính người như vậy, ta thật đúng là lần đầu thấy.”

 

“Đúng vậy, ta cứ tưởng Tiểu Hồng không sợ người.” Đang nói chuyện, Ninh Hữu Lý cảm giác lòng bàn tay lại bị cọ vài cái, vì thế cúi đầu xem, lại thấy cá lớn đang đuổi theo cái đuôi vui vẻ.

 

Thật là… xa cách một ngày, có cần phải vui như vậy không?

 

Lòng Ninh Hữu Lý không khỏi mềm đi vài phần, tiễn Lâm Cẩm Nhu đi, trở về liền cầm thùng lớn tới cho ăn.

 

Cá lớn ăn vô cùng vui vẻ, há miệng rộng văng cả bọt nước, thậm chí hưng phấn mà từ trong hồ nhảy vọt lên, rồi lại mạnh mẽ lao xuống nước.

 

Bị sự nhiệt tình quá mức của cá lớn làm ấm lòng, Ninh Hữu Lý hoàn toàn đem đám yêu tu làm việc vứt ra sau đầu, bắt đầu chơi đùa cùng cá lớn.

 

Đây vẫn là lần đầu tiên Tiểu Hồng biểu đạt sự vui mừng của mình một cách thẳng thắn như vậy, trước đây, rõ ràng là rất vui nhưng cũng làm bộ rất bình tĩnh.

 

Có một khoảnh khắc, Ninh Hữu Lý cảm giác biểu hiện của cá lớn có chút cổ quái.

 

Nhưng nàng rất nhanh đã dùng lý do “” để xóa bỏ ý niệm này, mấy ngày kế tiếp, cá lớn vẫn rất biết làm nũng, thậm chí còn mãnh liệt hơn ngày đầu tiên.

 

Nước ao mùa hè mát lạnh, Ninh Hữu Lý ngồi bên bờ, bất đắc dĩ ôm con cá lớn đang chui vào lòng mình, vỗ vỗ nó, lại vuốt vuốt cái đuôi to xinh đẹp động lòng người.