Sắp ôm không nổi nữa rồi.
…
Trong điện Ma Cung, một mảnh tĩnh lặng.
Mười hai người quanh thân mang theo ma khí nồng đậm không hẹn mà cùng căng cứng thân thể, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, không dám đưa tầm mắt về phía nam nhân trên tôn vị.
Bọn họ vô cùng chắc chắn, đây là lần thứ hai mười hai Ma Vực vực chủ tề tựu.
Lần đầu tiên… vẫn là khi vị đại nhân này kế nhiệm ngôi vị Ma Tôn.
Mười hai vực chủ liếc nhìn nhau, thấy trên mặt đối phương đều tràn ngập vẻ mờ mịt, trong lòng tức khắc xuất hiện vài phần hoảng loạn.
Đột nhiên gọi bọn họ tụ tập lại… Ma Tôn đại nhân… rốt cuộc là muốn làm gì?
Thấy Tô Dư Xuyên gật đầu, Ảnh Truy liền cười tủm tỉm mở miệng.
“Kim Mạc Địa Cảnh náo động, các ngươi vì sao chưa bao giờ quản?”
Lời này vừa nói ra, mười hai vực chủ trong lòng run lên.
Về sự hỗn loạn ở Kim Mạc Địa Cảnh… bọn họ không phải không nghe thấy, nhưng đều chỉ lo cho lãnh địa của mình, bởi vậy chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện ở vùng đất giáp ranh.
Rốt cuộc, ai lại muốn rước chuyện vào thân chứ.
Ảnh Truy lại cười: “Ta nghe nói, chư vị là mười hai người có thực lực mạnh nhất trong các tộc Ma Giới năm đó, nhưng hôm nay ngay cả một nơi biên thùy nho nhỏ cũng không quản lý nổi, thì làm sao chứng minh có thể quản được Ma Vực của mình đây?”
Mười hai vực chủ toàn thân phát lạnh, lời này nói ra… là muốn thanh tẩy bọn họ sao?
Có người trộm nhìn Ảnh Truy một cái, bị đôi mắt cười cong cong kia dọa cho lại phải cúi đầu xuống.
Tả Hộ Pháp… Ma Tôn đại nhân rất ít khi đi lại trong Ma Giới, chỉ có vị Tả Hộ Pháp này cả ngày xuất hiện ở khắp nơi, xử lý các loại chuyện rườm rà, hỗn loạn, khó giải quyết.
Có một khoảng thời gian, bọn họ còn tưởng Ma Tôn sắp bị vị Tả Hộ Pháp này thao túng.
Nhưng sau đó, bọn họ mới biết, những gì Tả Hộ Pháp làm, đều là xuất phát từ mưu kế của Ma Tôn.
Bọn họ sợ Tả Hộ Pháp tiếu lý tàng đao (trong nụ cười có d.a.o găm), càng sợ Ma Tôn đã chọn ra một người như vậy. Bọn họ từng may mắn được thấy cảnh tượng hùng vĩ khi Ma Tôn thay đổi, nhưng ký ức về ánh mắt của vị Ma Tôn này khi nhìn bọn họ lại càng sâu sắc hơn.
Phảng phất như bọn họ là những vật c.h.ế.t không đáng nhắc tới.
Có lẽ chính vì không đặt bọn họ vào mắt, mới để bọn họ tiếp tục quản hạt mười hai Ma Vực…
Nghĩ đến đây, đã có vực chủ không nhịn được, hỏi: “Ma Tôn đại nhân gọi chúng ta đến Ma Cung, nhất định là có chỉ giáo gì đi!”
Dũng sĩ.
Các vực chủ khác cho hắn một ánh mắt tán thưởng.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Tô Dư Xuyên đầu ngón tay gõ nhẹ: “Làm cho bên đó hoàn toàn yên tĩnh.”
Ngắn ngủi mấy chữ, đã khiến mười hai vực chủ lĩnh hội được quyết tâm của hắn.
Đây là sát tâm không thể vãn hồi a… Rốt cuộc là ai đã đụng vào vảy ngược của Ma Tôn đại nhân, mới khiến ngài ấy đưa ra quyết định này sau trăm năm?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mười hai vực chủ không khỏi vì tương lai bận rộn của mình mà vắt ra một vốc nước mắt chua xót —— hoàn toàn yên tĩnh, nghĩa là không để cho bất cứ náo động nào nảy sinh, mỗi thời mỗi khắc, đều phải bóp c.h.ế.t cơ hội nảy mầm của chúng.
Lại không ngờ rằng, vị Tả Hộ Pháp kia lại mở miệng:
“Kim Mạc Địa Cảnh đã được chia làm mười hai khoảnh, các ngươi mỗi người lãnh một nơi quản lý là được.”
Các vực chủ kinh ngạc ngẩng đầu, thấy khóe môi Ảnh Truy lộ ý cười vị thâm trường, “Ma Tôn vừa rồi đã giúp các ngươi thanh tẩy sạch sẽ, sẽ không vô cớ bắt các ngươi tốn thêm sức lực.”
Cái này, là rốt cuộc không thể chối đẩy được.
Mười hai vực chủ chỉ cảm thấy như sống sót sau tai nạn, cung kính lĩnh mệnh.
Vẫn là vị vừa rồi, hỏi ra điều khó hiểu: “Vậy, Ma Tôn đại nhân, Kim Mạc Địa Cảnh sẽ dùng để làm gì ạ?”
Kim Mạc Địa Cảnh ngoại trừ các loại núi đá, hang động đủ hình thù, thì chính là các hồ độc khí.
“Không thể dùng làm nơi huấn luyện ma quân, trừ phi san bằng núi đá nơi đó, nhưng lại tốn một thời gian rất dài.”
“Chôn xương cũng không ổn… khoảng cách với các giới khác quá gần, thi chướng lan tràn, e là sẽ rước lấy lời phê bình.”
Nguy hiểm tính mạng đã qua, các vực chủ liền thả lỏng toàn bộ tham gia vào, khiến Ma Cung có vài phần ồn ào.
Nhưng rất nhanh, bọn họ khôi phục yên tĩnh, chờ đợi Tô Dư Xuyên đưa ra chủ ý cuối cùng.
Chỉ thấy vị Ma Tôn cao ngạo lạnh nhạt kia trầm ngâm, “… Nuôi cá?”
Mười hai vực chủ sôi nổi như bị sét đ.á.n.h ngang tai, biểu cảm nháy mắt trở nên cứng đờ.
Ma Tôn điên rồi à! Cái đầm độc đó là nơi có thể nuôi cá sao!?
Ảnh Truy nhịn không được nắm tay đặt bên miệng ho khan một tiếng, để ngăn tiếng cười sắp bật ra.
“Nếu Ma Tôn đã lên tiếng, các ngươi còn không đi làm!”
Ảnh Truy thu lại ý cười, ra vẻ uy nghiêm, “Hay là nói, các ngươi vọng tưởng cãi lệnh Ma Tôn?”
Mười hai vực chủ lập tức lắc đầu rối rít xưng không dám, liên tiếp cáo lui, nói là muốn nỗ lực phát triển vùng đất biên thùy, cùng nhau thúc đẩy cuộc sống nuôi cá tốt đẹp.
Thật lâu sau, Ảnh Truy mỉm cười mở miệng, “Ngài định về sao? Hay là…”
“Ma Giới hiện nay không phải là không có người để dùng.” Lông mày Tô Dư Xuyên khẽ giãn ra, không còn vẻ nặng nề như khi đối mặt với các vực chủ. Ảnh Truy thậm chí còn nhìn ra một tia ý cười hòa hoãn từ đôi mắt kia, cảm thán Ma Tôn thật sự không giống lúc trước.
Có lẽ, ở chỗ vị cô nương đó, Ma Tôn có thể có được sự thả lỏng khó mà có được.
…
Ấn Tuyết tuy lười, nhưng từ trước đến nay không làm hỏng chuyện đại sự, sau khi nhận được ám hiệu của Ảnh Truy, liền lại đóng sơn môn đại trận trong chốc lát, thả hai người trở về.
Tô Dư Xuyên lặng lẽ đi vào Đệ Nhất Trì quen thuộc, định nhân lúc thiếu nữ không chú ý mà trở lại trong nước, đổi chỗ với kẻ thế thân.
Lại không ngờ, thấy một màn khiến hắn hít thở không thông.
Lúc này, thiếu nữ dường như đã ngủ thiếp đi, dựa vào gốc cây bên bờ, hai chân ngâm trong nước, chiếc váy dài màu xanh nhạt hòa làm một thể với làn nước xanh biếc.
Nhưng con cá lớn được hắn giao phó biến thành bộ dáng của mình không chỉ không yên tĩnh ở một bên, ngược lại còn cọ tới cọ lui quanh thiếu nữ, thậm chí thuần thục mà úp sấp lên đùi thiếu nữ.