Ta Thầu Ao Cá, Sau Lại Câu Được Cả Tổ Tông Loài Cá

Chương 194



 

Đi vào, Ninh Hữu Lý liền thấy Tần Sở đang ngồi trước lò.

 

Thiếu niên trông vạm vỡ hơn ban đầu vài phần, không còn giống như cây giá đỗ cao gầy yếu ớt nữa. Hắn đang khống chế lửa dưới lò, mồ hôi trên mặt không biết là do nóng hay là do dùng hỏa thời gian dài nên mệt.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

“Chính là cái lò kia?” Nàng hỏi.

 

Lò dùng để luyện đan cũng vô cùng đẹp đẽ, vòng phía dưới điêu khắc hoa văn rồng lượn mây lành, vòng phía trên thì điêu khắc phượng hoàng bay lượn, toàn bộ là hình hồ lô màu trắng bạc. Mà vì ngọn lửa không ngừng trong tay Tần Sở, đáy lò bị nung đến phiếm hồng, nhìn thôi cũng thấy vô cùng nóng.

 

“Sắp được một canh giờ rồi.” Sư tỷ đi đến bên cạnh Tần Sở, nhìn lò đan với vẻ si mê mà nghiêm túc, “Vất vả Tần sư đệ, tiếp theo đổi người khác.”

 

Ngọn lửa trong tay Tần Sở ngày càng nhỏ, cuối cùng tắt hẳn, chậm rãi, hắn chống người đứng lên, lảo đảo hai bước, cuối cùng quay đầu lại.

 

“Ninh sư tỷ?” Trong mắt hắn ẩn chứa vài phần kinh hỉ.

 

“Tần sư đệ.” Ninh Hữu Lý hơi gật đầu, đi đến chỗ hắn ngồi ban đầu, tiếp nhận vị trí của hắn.

 

Sư tỷ bắt đầu giới thiệu lò đan này cho nàng.

 

“Sau khi chân hỏa tắt, trong vòng một chén trà nhỏ phải dùng băng thật tiếp nhận, nếu không lò này sẽ thành phế phẩm.”

 

“Lò đan này luyện là ‘Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan’, nếu là thượng thừa, có thể luyện ra chín viên; trung thừa, năm viên; hạ thừa, cũng chỉ có một viên.” Đôi mắt sư tỷ sáng ngời, “Cuối cùng thế nào, liền xem công lực của Ninh sư muội ngươi, nếu là trung hoặc thượng thừa, ta sẽ chia cho ngươi một viên!”

 

“Được thôi.” Ninh Hữu Lý cũng không chối đẩy. Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan, trong nguyên tác, nói là có thể khiến người c.h.ế.t sống lại, da thịt mọc từ xương trắng cũng không quá. 50 năm trước, Tạ Linh Vân từng thành công một lần, từ đó về sau liền không luyện được nữa.

 

“Vậy bắt đầu đi.” Sư tỷ lộ ra vẻ mặt đau thịt, nhưng biết sao được, lời nói ra rồi không thể sửa lại, sửa là tối kỵ.

 

Thông qua giới thiệu vừa rồi, Ninh Hữu Lý hiểu được nguyên lý của việc dùng băng thật luyện lò kỳ thật là hạ nhiệt độ, chỉ cần nàng khống chế tốt nhiệt độ liên tục, không đột nhiên cao đột nhiên thấp dẫn tới nguyên liệu bên trong trở thành phế phẩm là được.

 

Còn về có thể luyện ra trình độ nào… còn phải xem chất lượng băng thật của nàng.

 

Nghĩ vậy, Ninh Hữu Lý trong lòng bàn tay nâng ra một khối băng trong suốt, băng tản ra hàn khí không thể xem thường, dần dần tạo hình, biến thành hình dạng một đóa sen băng nhiều cánh.

 

“Oa…” Mấy đệ tử phía sau phát ra tiếng cảm thán.

 

“Ninh sư muội, băng thật này của ngươi, còn tốt hơn của mấy vị sư huynh kia!”

 

Chỉ có vị sư tỷ phụ trách lò này yêu cầu nghiêm khắc, “Ninh sư muội, ngươi còn có thể làm sen băng lớn hơn một chút không?”

 

“Như vậy?” Ninh Hữu Lý thoải mái mà tăng lớn nó.

 

“Không được, như vậy sẽ làm lò đan hạ nhiệt quá nhanh, nhỏ lại một chút, chỉ làm lạnh trung tâm.”

 

Ninh Hữu Lý liền làm sen băng trở nên chỉ lớn bằng nắm tay.

 

“Không được, lại…”

 

Cứ như vậy qua lại 30 lần, sư tỷ thở dài: “Vẫn là phiên bản đầu tiên đi.”

 

Ninh Hữu Lý: “…”

 

Nếu ở thế giới nguyên bản của nàng, người đưa ra nhiều yêu cầu như vậy đã bị kéo đi cho cá ăn rồi.

 

May mà một canh giờ trôi qua rất nhanh, khi cánh hoa sen băng rụng xuống từng phiến, đáy lò đan cũng trở về màu sắc ban đầu.

 

Sư tỷ cẩn thận mà mở nắp lò, hé ra một khe hở, lập tức bị ánh sáng lộng lẫy bên trong chiếu đến không mở được mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Ra rồi!”

 

Nàng mang theo giọng nức nở, hốc mắt đỏ bừng.

 

Trên Linh Vân Phong, một vầng ráng đan (ráng màu do luyện đan) bao quanh mặt trời, ánh sáng rực rỡ cùng mặt trời mới mọc tôn lên lẫn nhau, xa hoa lộng lẫy, đồng thời còn có linh khí do Thiên Đạo ban tặng khuếch tán ra.

 

Cùng lúc đó, Tô Dư Xuyên ở Đệ Nhất Trì cũng thấy vầng ráng đan này.

 

Không ngờ, người của Thanh Quân Tông bản lĩnh cũng không nhỏ, ngay cả đan d.ư.ợ.c trình độ này cũng có thể luyện ra được.

 

Tô Dư Xuyên phân biệt được vầng ráng đan này đến từ đan d.ư.ợ.c trân quý cỡ nào, không khỏi cảm khái một phen.

 

Nhưng rất nhanh, hắn thu hồi suy nghĩ, tiếp tục chờ đợi bên bờ ao.

 

Đây đã là ngày thứ hai chờ đợi.

 

Hôm qua sáng sớm, chính ngọ, buổi chiều, chạng vạng… thiếu nữ đều không xuất hiện, mãi đến hôm nay cũng đã qua chính ngọ, vẫn không có tin tức.

 

Đây là tình huống chưa bao giờ từng có.

 

Tô Dư Xuyên trước mắt hiện ra cảnh tượng dĩ vãng, thiếu nữ mỗi ngày đều sẽ đúng giờ đến hồ nước, gió mặc gió, mưa mặc mưa, mang đến đồ ăn, chữa thương cho hắn.

 

Chẳng lẽ… là lâm thời gặp phải phiền toái gì?

 

“Tả Hộ Pháp, ngươi nói… nàng khi nào trở về?”

 

Bên bờ ao, cạnh chiếc ghế bập bênh, đứng lặng một thân ảnh màu xám trắng đan xen.

 

Từ khi Ninh Hữu Lý đi, Tô Dư Xuyên chủ động tiếp nhận một phần công việc —— trông coi đám yêu tu, đốc thúc bọn họ nỗ lực làm việc. Hơn nữa bởi vì hắn là Ma Tôn, sai sử càng không khách khí, đám yêu tu cũng càng thêm run sợ.

 

Ảnh Truy cười khổ, thà để cô nương kia giám thị còn hơn, Ma Tôn vừa đến, lười biếng cũng khó!

 

“Ninh cô nương sao…”

 

Hắn đã từ trong miệng Tô Dư Xuyên nghe nói chuyện ngày hôm đó, chần chờ một lát rồi quyết tâm: “Ma Tôn, có lẽ vị cô nương kia đã biết thân phận của ngài…”

 

“Biết thì thế nào?” Tô Dư Xuyên trong tay cầm một cành hoa dại xinh đẹp rực rỡ, “Hễ nàng không nói, thì chính là không để ý.”

 

Ma Tôn đây là đ.â.m đầu vào lưới tình rồi.

 

Ảnh Truy thầm mắng, nhưng vẫn tiếp tục khuyên nhủ lão đại của mình: “Điều này nói rõ… duyên phận của ngài và Ninh cô nương có lẽ không đủ, đã đến lúc nên rời đi.”

 

Tô Dư Xuyên lạnh lùng liếc hắn một cái, “Đêm nay tăng ca.” Đây vẫn là từ hắn học được từ chỗ thiếu nữ.

 

Ảnh Truy: “…”

 

Nói thật lại không tin!

 

Ảnh Truy khổ sở mà bỏ đi, trước khi đi còn không quên đem bảng ghi chép tăng ca hôm nay giao cho Tô Dư Xuyên —— đây là bảng biểu vị Ninh cô nương kia chế định cho bọn họ, mỗi ngày điểm danh ký tên ấn dấu tay, bằng không phải làm bù!

 

Đệ Nhất Trì rộng lớn vô ngần, chỉ còn lại một thân ảnh màu đỏ bắt mắt, lẳng lặng tựa vào gốc cây lớn.

 

Tô Dư Xuyên nhìn chằm chằm mặt nước vắng lặng, suy nghĩ m.ô.n.g lung, nhìn vật nhớ người.