Có lẽ… đây là tư vị tương tư mà thế nhân thường nói?
Tác giả có chuyện nói: : Không, chỉ là muốn ăn thức ăn cho cá thôi (bushi) ——
Ráng đan vờn vũ chừng một khắc, mới từ đỉnh núi mây mù tan đi. Sắc màu tươi đẹp mà dịu ấm, quyến luyến triền miên ấy, ước chừng người trong phạm vi mấy trăm dặm đều có thể nhìn thấy.
“Xem ra không bao lâu nữa, phong chủ sẽ tới tìm ngươi.” Một vị đệ tử cảm thán, “Các tông môn khác nhất định cũng thấy được ráng đan này, đến lúc đó nói không chừng lại muốn sang giao lưu học hỏi một phen.”
Mỗi khi Thanh Quân Tông đạt được thành tựu huy hoàng rõ rệt, liền có mấy tông môn tích cực đòi sang giao lưu học tập, cốt là để ôm đùi, thuận tiện cọ chút khí vận.
“Haizz…… Ta không muốn bị bọn họ quấn lấy lải nhải mấy canh giờ đâu, thà một mình lẳng lặng luyện đan còn hơn.” Vị luyện đan sư tỷ này hẳn là người cực kỳ ưu tú trong nội môn, xem thần sắc của nàng, chuyện thế này xảy ra với nàng không chỉ một lần.
Mấy người lại nói vài câu, vị sư tỷ kia rốt cuộc quay đầu lại, nở nụ cười ngượng ngùng, “Lần này thật sự đa tạ Ninh sư muội và Tần sư đệ, nếu không có hai người, lò đan d.ư.ợ.c này chắc chắn hỏng bét, d.ư.ợ.c liệu quý giá bên trong cũng lãng phí đến mức khiến người ta đau lòng.”
Nói xong, nàng mở hẳn nắp lò ra, để lộ những viên đan d.ư.ợ.c màu trắng mượt mà trong suốt bên trong, đếm sơ qua, tổng cộng chín viên.
“Lấy hộp đan tới đây.”
Nàng vừa dứt lời, Ninh Hữu Lí thấy mấy vị đệ tử cầm rất nhiều hộp gỗ tử đàn tám cạnh tinh xảo xinh đẹp đi lại, lớn nhỏ vừa vặn chứa được một viên thuốc, bên trên còn có một cái khóa nhỏ xinh đẹp màu vàng.
“Theo lời hứa, cho hai người mỗi người một viên.” Sư tỷ mở hộp gỗ, lớp vải nhung đen bên trong vừa vặn lõm xuống một rãnh hình bán nguyệt, nàng dùng chiếc kẹp đặc chế gắp đan d.ư.ợ.c ra, đặt vào hộp, đậy nắp, cài khóa lại.
Ninh Hữu Lí nhận được viên Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan này.
Dù cách lớp hộp gỗ rắn chắc, nàng vẫn có thể ngửi thấy hương thơm thấm vào ruột gan của đan dược. Chỉ có thể nói trân bảo không hổ là trân bảo, riêng việc ngửi một hơi thôi cũng đủ khiến đầu óc minh mẫn, thần trí thanh tỉnh.
Trong truyện gốc, viên đan d.ư.ợ.c này là Đồng Tố có được, sau đó đưa cho Tần Sở ăn……
Ninh Hữu Lí ngẩng đầu nhìn Tần Sở, phát hiện Tần Sở cũng đang nhìn nàng. Hắn dường như coi hộp gỗ trong tay là củ khoai lang phỏng tay, rối rắm không biết có nên nhận hay không, nhưng khi thấy nàng nhìn qua, liền yên lặng cất đi.
So ra như vậy…… có phải nàng quá không chính trực rồi không?
Ninh Hữu Lí ước lượng chiếc hộp trong tay, rất thỏa mãn với cảm giác nặng trịch này. May mắn Thanh Quân Tông là đại tông môn, dù đệ tử luyện ra loại đan d.ư.ợ.c có thể xem là trân bảo này, tông môn cũng không ra tay đòi hỏi, mà mặc cho bọn họ tự mình xử trí.
Nếu không…… nàng cũng chẳng có cơ hội nhận được thứ này.
Đang lúc Ninh Hữu Lí ngắm nghía chiếc hộp đan tinh xảo, bên ngoài có đệ tử vào gọi người, nói Tạ phong chủ tới.
Sư tỷ lập tức định đi ra ngoài, nhưng quay đầu lại nghĩ đến hai vị sư đệ sư muội ngoại viện còn ở đây, liền vội vòng về nói: “Tần sư đệ, Ninh sư muội, hai người các ngươi về trước đi, phong chủ vừa tới, e là lại phải chậm trễ vài canh giờ.”
“Tạ lễ, ta sẽ đưa đến sau.” Câu này là nói với Tần Sở.
“Không……” Tần Sở cố gắng từ chối, “Viên đan d.ư.ợ.c này ta không nên nhận, huống hồ là thứ khác……”
Chưa chờ hắn nói xong, sư tỷ đã vội vã chạy ra ngoài, bỏ lại Tần Sở cùng mấy vị đệ tử còn lại ngơ ngác nhìn nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Rất nhanh, phòng luyện đan lại được dọn dẹp sạch sẽ.
Đi trên đường trở về, Ninh Hữu Lí nhận được thông báo từ hệ thống.
【 Thông báo: Trứng trong hồ thứ hai đã ấp nở 100%, mời mau chóng kiểm tra……】
【 Thông báo: Trứng trong hồ thứ ba đã ấp nở 100%, mời mau chóng kiểm tra……】
【 Thông báo: Trứng trong hồ thứ 4 đã ấp nở 100%, mời mau chóng kiểm tra……】
Từ hồ thứ hai đến hồ thứ 17, số trứng cá thả vào lúc trước đều đã ấp nở thành công, biến thành đàn cá bột lúc nhúc. Đến bước này, cần phải chọn lọc ra những con khỏe mạnh, thích hợp để bồi dưỡng……
Nhưng nàng không muốn trở về!
Chỉ cần nghĩ đến hồ thứ nhất còn có một Ma Tôn to như vậy ở đó, nàng liền không khỏi da đầu tê dại.
Không hẳn là sợ hãi Ma Tôn, mà là sợ hãi việc bản thân mình suốt thời gian dài như vậy không hề phát hiện, lại còn làm bao nhiêu chuyện có thể xem là gây sự vô cớ với Ma Tôn. Mỗi khi nghĩ lại, cả khuôn mặt nàng lại không kìm được mà nóng bừng lên.
E rằng cả đời này đều sẽ mơ thấy ác mộng mất……
Ninh Hữu Lí đưa tay áp lên má mình, quả nhiên lại nóng thêm vài phần.
“Ninh sư tỷ!” Đang lúc Ninh Hữu Lí sắp về đến ký túc xá đệ tử, phía sau truyền đến giọng nói của Tần Sở.
Ninh Hữu Lí quay đầu lại, vì vừa rồi mặt nóng, giờ phút này khóe mắt gò má nàng đều ửng lên một tầng đỏ ửng, kết hợp với vẻ mặt mờ mịt, càng giống như yêu tinh đào hoa đi lạc chốn núi rừng.
Tần Sở nhìn đến ngẩn ngơ, mới nhớ ra điều mình muốn nói, “Ta nhớ Linh Vân Trì dạo này đã đến mùa thu hoạch cá, nghĩ sư tỷ có lẽ cần người giúp đỡ, nên đến hỏi một chút.” Hắn dừng một chút, “Vốn định hôm nay đến Linh Vân Trì xem sao, không ngờ sư tỷ cũng ở đây……”
Ninh Hữu Lí thấy may mắn không thôi, xem ra những lời nàng nói trước đó, Tần Sở đã nghe lọt, nếu không cũng sẽ không cố ý đến hỏi.
Thiếu niên này, quá lễ phép lại quá muốn báo ân, dù nàng đã từ chối, hắn vẫn bày tỏ ý muốn giúp đỡ.
Chỉ có thể nói may mà hắn không đi thẳng đến Linh Vân Trì!
Nàng rất khó tưởng tượng nếu lúc này nam chính trực tiếp đối mặt với Ma Tôn, thì cục diện sẽ như thế nào.
Một bên là đồng môn sư đệ, nam chính; một bên là thú cưng Tiểu Hồng, Ma Tôn. Nàng nên giúp ai?
Nàng cũng không phải loại người có thể lập tức trở mặt không quen biết a……
Nghĩ vậy, Ninh Hữu Lí lập tức khuyên can: “Lần này không cần đâu, bên Linh Vân Trì ta đều xử lý tốt rồi, không cần thêm người.”
Khi nói ra những lời này, lương tâm nàng c.ắ.n rứt.