Ta Thầu Ao Cá, Sau Lại Câu Được Cả Tổ Tông Loài Cá

Chương 197



 

“Ba ~” Tiểu Hắc phát ra tiếng kêu đáng thương, đôi mắt đen láy càng khiến người ta trìu mến.

 

“Sao thế? Chẳng lẽ Linh Vân Trì xảy ra chuyện gì à?”

 

“Ba!”

 

Lần này nàng rốt cuộc đứng ngồi không yên, vì thế, nhân lúc chạng vạng khi các phong bận rộn nhất, Ninh Hữu Lí lặng lẽ rời khỏi nội môn, trở về Linh Vân Trì.

 

Nói thật, mấy ngày nay nàng vẫn luôn rối rắm không thôi, rất khó lựa chọn rốt cuộc có nên về xem hay không, nhưng hôm nay vì Tiểu Hắc, nàng cuối cùng vẫn quyết định trở về xem tình hình các hồ.

 

Suốt đoạn đường này Ninh Hữu Lí đều vô cùng cẩn thận, chú ý không để lộ thân ảnh, chỉ sợ trong tầm mắt xuất hiện bóng hình đỏ rực kia.

 

Đến hồ thứ mười hai mọi chuyện vẫn thuận lợi, nhưng khi nàng đi vào hồ thứ 13, một bóng đen bao phủ lấy nàng, ngay sau đó trước mắt tối sầm, nàng bị người kéo vào thạch động mà chưa bao giờ có người đặt chân tới kia.

 

“…… Ai?” Nàng cảnh giác hỏi.

 

Ánh sáng thay đổi quá đột ngột, Ninh Hữu Lí phải mất một lúc lâu mới thấy rõ cảnh tượng bên trong.

 

Khi nàng thấy Tô Dư Xuyên đang đứng trước mặt mình, cả người liền cứng đờ đến không nói nên lời.

 

“Có thể cho ta biết…… mấy ngày nay, ngươi đã đi đâu không?”

 

Đầu óc Ninh Hữu Lí trống rỗng, nhưng nàng vẫn ép buộc mình bình tĩnh lại, nói một câu còn tính là lưu loát: “Mấy ngày nay, ta ở nội môn…… có việc bận.”

 

“Phải không……”

 

Tô Dư Xuyên cúi người xuống, hơi thở ấm áp phả đến gần trong gang tấc. Ninh Hữu Lí khẩn trương nhìn chằm chằm hắn, chỉ sợ giây tiếp theo hắn sẽ làm ra chuyện g.i.ế.c người diệt khẩu, trong tay cũng thử ngưng tụ một mảng băng hàn, nhưng vì quá khẩn trương, chỉ ngưng ra một tay ướt đẫm mồ hôi.

 

“Ngươi đang nói dối.” Tô Dư Xuyên rũ mắt nhìn nàng, bỗng nhiên cong cong khóe môi, “Nói cho ta, vì sao phải chạy?”

 

Ngày thường chỉ thấy bộ dáng hoặc lạnh lùng hoặc trầm tĩnh của nam nhân, khuôn mặt dù tuấn mỹ cũng chỉ như một bức họa. Nhưng giờ khắc này, bức họa ấy tựa như đột nhiên có sinh mệnh, ý cười nhàn nhạt thanh tao kia, khiến Ninh Hữu Lí chỉ nghe thấy tim mình đột nhiên nhảy dựng, m.á.u toàn thân dường như đều vọt lên đỉnh đầu.

 

Không cần ma khí, cũng đủ để g.i.ế.c người.

 

Ninh Hữu Lí có chút chật vật dời tầm mắt, không dám nhìn Tô Dư Xuyên lần thứ hai.

 

Uy lực của ‘nhan sắc thần thánh số một trong truyện’…… xem như nàng đã lĩnh giáo được rồi.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Ninh Hữu Lí: Cảm giác bị nhan sắc làm choáng váng.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

Trong thạch động trống trải, sắc đỏ sậm cùng xanh nhạt đan xen vào nhau, giống như một vệt màu tùy ý.

 

Ninh Hữu Lí im lặng thật lâu, nửa ngày vẫn chưa tìm lại được giọng nói.

 

Không gian quá mức tĩnh lặng có thể phóng đại mọi thứ, nàng thậm chí có thể nghe thấy nhịp tim đập kịch liệt của chính mình, trong đó không biết có mấy phần là khẩn trương, lại có mấy phần là kinh diễm.

 

Nhưng nàng biết, cứ đứng như vậy nữa chân sẽ tê rần mất, vì thế nàng nắm chặt tay, dùng móng tay tự cấu mình, mới rốt cuộc mở miệng: “Tiểu……”

 

Không đúng.

 

“Ma……”

 

Cũng không đúng, hắn còn chưa tự mình thừa nhận thân phận mà.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Tô ——” Ninh Hữu Lí suy nghĩ một lát, nghĩ nát óc cũng không ra được xưng hô nào thích hợp để dùng với hắn, tiên sinh? Đồng môn? Đạo hữu?

 

Lại không ngờ, nam nhân trực tiếp mở miệng, giọng nói ở nơi trống trải này có vẻ vô cùng trầm thấp: “Ngươi biết ta là ai.”

 

Lời này hắn nói ra vô cùng xác thực và khẳng định, không cho nàng một tia cơ hội biện giải nào.

 

Rất lâu sau, Ninh Hữu Lí khẽ thở dài một tiếng, “Phải.”

 

Một lúc lâu sau không có tiếng đáp lại.

 

Lòng Ninh Hữu Lí đầy kinh ngạc và nghi ngờ, vốn tưởng rằng nàng sẽ nhận được một chút đáp lại từ nam nhân —— cho dù là định diệt khẩu, nàng cũng đã chuẩn bị tâm lý và tính toán đường đấu tranh ở mức độ nhất định.

 

Thế nhưng, đối phương rất lâu vẫn không nói câu tiếp theo, lâu đến mức nàng không nhịn được phải ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

 

Nam nhân có tướng mạo diễm lệ đang nhìn chăm chú nàng, đôi mắt đen thẳm như vực sâu, không nhìn thấu được cảm xúc bên trong.

 

“Mấy ngày nay ngươi lên núi, là đang trốn ta?”

 

“Phải…… cũng không phải.” Ninh Hữu Lí nhìn chằm chằm vào một khe đá phía sau Tô Dư Xuyên, “Ta quả thực có việc muốn thương lượng với phong chủ.”

 

Nhưng khi nhìn nam nhân, ngữ khí nàng bất giác mềm xuống, “Ta không nói chuyện của ngươi cho bất kỳ ai.”

 

“Dù có nói, cũng không sao cả.” Tô Dư Xuyên chậm rãi nói, “Ta vốn bị người đời kiêng kị, ngươi dù sao cũng là đệ tử Thanh Quân Tông…… không có gì đáng trách.”

 

Nhưng hắn rõ ràng cảm thấy vui vẻ vì sự che giấu của Ninh Hữu Lí, đôi mày giãn ra hơn lúc nãy rất nhiều, giống như một bức tranh thủy mặc thanh tịnh.

 

Ninh Hữu Lí nhìn bộ dáng vui vẻ của nam nhân, xúc cảnh sinh tình, lại không nhịn được cảm thấy đối phương chỉ là con cá lớn ngốc nghếch mà nàng nuôi.

 

Ma Tôn…… Ma Tôn làm gì có ai khờ như vậy?

 

Dù nghĩ như vậy, Ninh Hữu Lí vẫn tỉnh táo nhận biết rằng nam nhân trước mắt dù biểu hiện không giống Ma Tôn hung thần ác sát trong sách, cũng không phải là Tiểu Hồng mà nàng nuôi.

 

Nghĩ như vậy, lại, lại thấy rất khó chịu……

 

Sống mũi Ninh Hữu Lí cay cay, có lẽ lúc trước Tiểu Hồng trực tiếp bị lôi kiếp đ.á.n.h thành cá nướng còn tốt hơn, ít nhất có thể giữ lại dáng vẻ tốt đẹp vĩnh viễn trong ký ức của nàng.

 

Tô Dư Xuyên bất giác cảm thấy trên người hơi lành lạnh, mà không biết khí lạnh từ đâu tới.

 

Hắn cúi đầu nhìn về phía Ninh Hữu Lí, liếc mắt một cái liền chú ý đến hốc mắt hơi hơi ửng hồng kia.

 

“Ngươi sợ ta?”

 

Tô Dư Xuyên nghĩ đến những người trước đây khi biết hắn là Ma Tôn, đều sợ hãi run rẩy, nước mắt nước mũi giàn giụa, một bộ dạng thê t.h.ả.m cầu xin tha mạng.

 

Hắn không muốn thấy thiếu nữ cũng như vậy.

 

Vì thế ánh mắt Tô Dư Xuyên càng tinh tế đảo qua khuôn mặt Ninh Hữu Lí, sợ hàng mi dài kia sau một lần chớp nữa, sẽ chảy ra những giọt nước mắt trong suốt.

 

May mà không có.

 

“Không sợ ngươi.” Hắn nghe Ninh Hữu Lí cúi đầu dụi dụi mắt, run giọng nói: “Ta sao có thể sợ con cá mình tự tay nuôi chứ? Từng miếng từng miếng đút cho lớn.”

 

??? Hình như có gì đó không đúng.

 

Ninh Hữu Lí ngẩng đầu lên lần nữa, đôi mắt đã hết ửng đỏ, thẳng thắn nói: “Ta chỉ là nghĩ, một con cá lớn tốt như vậy không còn nữa, không có ai ở bên ta.”