Tần Sở không chút nghi ngờ, gật gật đầu, nhưng bước chân vẫn chậm chạp chưa động.
Ninh Hữu Lí thấy hắn không động, lòng lại treo lên, “Tần sư đệ còn có chuyện khác sao?”
Sự im lặng giằng co giữa hai người một lát, Tần Sở mở miệng: “Quả thực có một chuyện, muốn nhờ Ninh sư tỷ chỉ điểm.”
“Chuyện gì?” Ninh Hữu Lí tò mò.
Kể từ khi Tần Sở thể hiện ra thiên phú hơn người của mình, gần như toàn bộ Thanh Quân Tông đều biết hắn, đặc biệt là phong chủ Thí Kiếm Phong, càng xem hắn như bảo bối.
Nhiều người như vậy…… mà vẫn không giải quyết được vấn đề nan giải của hắn sao?
“……” Tần Sở trầm mặc một lát, nói ngắn gọn: “Nếu phải lựa chọn giữa việc học bình ổn và việc học gian khổ, vả lại con đường cầu học không thể quay đầu lại, thì nên lựa chọn thế nào?”
“Đương nhiên là học tập.” Ninh Hữu Lí nói không cần nghĩ ngợi, ánh mắt nhìn Tần Sở đầy thâm ý, “Người trẻ tuổi là phải học tập nhiều, lúc trẻ không nỗ lực, về già hối không kịp. Không thể vì việc học gian khổ mà tùy ý từ bỏ, nếu không làm sao chứng đạo?”
Nàng nêu một ví dụ: “Ngươi xem Đồng sư muội của Hàn Sơn, ngắn ngủi mấy ngày mà tu vi đã tiến bộ vượt bậc, lúc trước chưa từng tiếp xúc với tu đạo, vậy mà lại là người có thiên phú. Ngươi nếu còn chậm trễ mấy ngày, nàng ấy sẽ vượt qua ngươi đó.”
Tranh đua lên nào! Nam chính nữ chính!
“…… Ta đã biết, đa tạ Ninh sư tỷ.” Tần Sở bình tĩnh suy tư một lát, sau đó sắc mặt và ánh mắt càng thêm trầm ổn, dường như đã quyết định điều gì, rồi cứ thế rời đi.
Ninh Hữu Lí thở phào một hơi.
……
Lại mấy ngày trôi qua.
Tô Dư Xuyên vẫn không chờ được bóng hình quen thuộc ấy.
Ngồi trên chiếc ghế bập bênh mà thiếu nữ đích thân mang ra, Tô Dư Xuyên đung đưa theo gió, lấy cuốn 《Linh Vân Trì Lục》 đã lật xem không biết bao nhiêu lần ra đọc.
Chẳng được bao lâu, hắn liền mệt mỏi, bèn gập sách lại, nhắm mắt dưỡng thần.
Xung quanh Linh Vân Trì ẩn chứa linh khí cuồn cuộn không ngừng, đối với bản thân hắn cũng rất có lợi. Vết thương lúc trước còn để lại sẹo sâu, nay chỉ còn là một vệt mờ nhạt, chỉ cần thêm thời gian, chắc chắn sẽ biến mất không còn dấu vết.
“Ba ~”
Âm thanh quen thuộc lại gần, Tô Dư Xuyên không vui mở mắt ra, là con cá lừa đảo đen trắng kia đang ngậm một con cá bơi tới.
Mấy ngày thiếu nữ không có ở đây, phần lớn thời gian là hắn bầu bạn cùng con cá này.
“Ba.” Thấy Tô Dư Xuyên tỉnh, Tiểu Hắc lại tiến lên vài thước, quăng con cá trong miệng lên bãi cỏ cách ghế bập bênh không xa, sau đó lại kêu vài tiếng, như đang thúc giục hắn.
“Ta không ăn.” Tô Dư Xuyên nhíu mày, “Đã nói rất nhiều lần, ngươi đừng qua đây nữa.”
“Ba ~” Tiểu Hắc khó hiểu nghiêng nghiêng đầu, lại bơi tới bụi cây dùng đuôi cuốn mấy cành cây mang lại đây, học theo bộ dạng thường ngày của Ninh Hữu Lí chất chúng lại với nhau, rồi lấy một cành ném lên con cá.
Tô Dư Xuyên liếc mắt một cái, lập tức đứng dậy, đi về phía hồ thứ 4, nơi hôm nay Tả hộ pháp đang ở.
Hắn nghĩ thế nào cũng không thông, con cá lừa đảo này lại có thể học theo bộ dáng của thiếu nữ để chăm sóc hắn…… Nếu để người ta cho rằng hắn cần một con cá chăm sóc, vậy thì quá nực cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng thái độ không hợp tác như vậy làm Tiểu Hắc sốt ruột đến xoay vòng vòng. Trong mắt nó, người bạn đã ở chung với nó rất lâu này đã mấy ngày không ăn cơm, cứ tiếp tục như vậy sẽ c.h.ế.t đói mất……
Nhìn bóng dáng Tô Dư Xuyên, Tiểu Hắc dùng cái đầu dung lượng không lớn của mình suy nghĩ một chút, quay đầu bơi về phía nơi Ninh Hữu Lí thường hay đến……
Lúc này, tại nội môn Linh Vân Phong.
Ninh Hữu Lí thế nào cũng không ngờ Tạ Linh Vân sẽ tìm nàng vào hôm nay.
Trước khi đi vào, vị luyện đan sư tỷ kia nhỏ giọng nói với nàng: “Tạ phong chủ hỏi ta suốt ba ngày trời mới buông tha cho ta, ngươi chắc là sẽ không lâu như vậy đâu.”
Ninh Hữu Lí đi tới phía trước, ngồi xuống ở vị trí bên dưới Tạ Linh Vân.
Nàng đã rất lâu không gặp vị phong chủ này.
Nam nhân vẫn một thân bạch y như cũ, mày mắt lãnh đạm thoát tục, khí chất xuất trần phảng phất như một vị tiên bị đày, dù chưa chứng đạo phi thăng, nhưng đã có phong thái của tiên quân trên trời.
Thấy nàng tới, đối phương bèn nhấc mắt, để lộ con ngươi đen nhánh như sao, nói: “Lúc trước không để ngươi bái Doãn phong chủ làm thầy, thật sự là đã xem thường ngươi.”
Mấy người có mặt ở đây ồ lên.
Bọn họ chưa bao giờ nghe nói qua chuyện này, không ngờ vị Ninh sư muội này lại thâm tàng bất lộ, trước đây có bản lĩnh lớn như vậy!?
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Hèn gì có thể hỗ trợ luyện thành lò đan này.
Lại nghe Tạ Linh Vân nói: “Hiện tại đổi ý, vẫn còn kịp.”
Ninh Hữu Lí sao có thể đổi ý, lại bị sờ cốt thêm lần nữa…… Nàng e là có mười cái miệng cũng giải thích không rõ. Đến lúc đó nói “Nuôi cá có thể giúp đột phá tư chất”, hắn có thể tin sao?
Nói không chừng —— còn phái thêm người tới đây thực nghiệm một chút? Ninh Hữu Lí cười trong đau khổ mà nghĩ.
Vì thế nàng lắc đầu, “Không hối hận, chí của ta không ở đây, mong Tạ phong chủ thông cảm.”
“…… Không sao.” Tạ Linh Vân thở dài một tiếng, “Ngươi đã thật sự không muốn, vậy ta không ép buộc.”
Nhưng hắn vẫn muốn nàng nói kỹ càng tỉ mỉ các chi tiết ngày ấy luyện thành Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan, bởi vì loại đan d.ư.ợ.c mấy chục năm khó luyện thành một lò này, cần phải được ghi chép thành sách, không bỏ sót một chi tiết nhỏ nào.
Ninh Hữu Lí dựa theo ký ức kể lại không bỏ sót chút nào, Tạ Linh Vân liền nhẹ nhàng buông tha cho nàng, xua xua tay ý bảo nàng có thể ra ngoài.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nàng lẻn ra ngoài.
Chắc là họ không ngờ nàng chỉ bị hỏi ít như vậy…… Ninh Hữu Lí nghĩ đến chồng sách vở ghi chép cao ngất thấy trong phòng ban nãy, còn có những người luôn đi theo ở phòng luyện đan —— thì ra là có tác dụng như vậy.
Lại không ngờ, nàng vừa mới ra khỏi cửa, liền thấy một vật đen trắng như con diều bay tới, trông vô cùng quen mắt.
“Tiểu Hắc……?” Nàng dè dặt gọi một tiếng.
Không ngờ vừa dứt lời, con cá lừa đảo kia liền tăng tốc bay lại đây.
“Ngoan…… Đừng quậy……” Ninh Hữu Lí trấn an Tiểu Hắc, kéo chiếc đuôi thon dài của nó từ trên cổ mình xuống.