Ta Thầu Ao Cá, Sau Lại Câu Được Cả Tổ Tông Loài Cá

Chương 200



 

Nhưng hắn không dám.

 

Cho nên, sau khi cân nhắc một hồi lâu, hắn hỏi: “Ninh cô nương nàng…… khi nào trở về?”

 

Công việc không có hồi kết này không biết khi nào mới xong, các yêu tu ngày càng nôn nóng, cần gấp một câu trả lời xác thực để trấn an.

 

Hỏi xong, hắn cung kính mà yên tĩnh chờ đợi, lại không ngờ Tô Dư Xuyên lặng lẽ suy nghĩ một lát rồi nói: “Nàng chưa từng nói.”

 

Biểu cảm của Ảnh Truy trở nên cứng đờ.

 

Hắn ngẩng đầu, khó tin mà nhìn về phía Tô Dư Xuyên, nhận lại một ánh mắt lãnh đạm xen lẫn nghi vấn.

 

Thôi được…… Ảnh Truy từ đáy lòng cảm thấy khổ sở cho Ma Tôn nhà mình —— trình độ cỡ này, làm sao để Ninh cô nương biết được tâm ý của ngài đây?

 

Hai người nhìn qua có vẻ không thân thiết chút nào hết!

 

Tả hộ pháp đầy bi thương một lần nữa trở lại vị trí làm việc của mình, bắt đầu suy tư làm thế nào để trợ công cho Ma Tôn, tốt nhất là có thể đưa người rời khỏi Thanh Quân Tông.

 

Nếu không…… Hắn sợ cả đời này khó mà trở về Ma giới.

 

……

 

Sau khi ở lại nội môn thêm vài ngày, Ninh Hữu Lí cuối cùng quyết định trở về Linh Vân Trì trước.

 

Mấy ngày nay, thông báo của hệ thống gần như không ngừng nghỉ, có thể tưởng tượng đám yêu tu kia đã ra sức đến mức nào, làm nàng không nhịn được muốn nhanh chóng trở về xem bọn họ thu dọn ao cá đến đâu rồi.

 

Có Ma Tôn giám sát…… nghĩ chắc sẽ không lười biếng.

 

“Ninh sư muội.” Biết tin nàng xuống núi, mười mấy sư huynh sư tỷ kéo đến tiễn đưa, còn tặng nàng không ít đồ.

 

Ninh Hữu Lí nhìn qua, cảm khái tình nghĩa đồng môn sâu đậm mà mình nhận được —— một đống đan d.ư.ợ.c chất lượng không đồng đều nhưng công năng lại rất đầy đủ.

 

Không uổng công mấy ngày nay nàng bị kéo đi làm công cụ người chuyên gây nổ lò đan.

 

“Đây là tạ lễ của bọn ta, hy vọng ngươi không chê.” Vị sư tỷ kia nghiêm túc nói.

 

“Không không, có thể giúp đỡ các sư huynh sư tỷ là tốt rồi, mấy thứ này……” Ninh Hữu Lí khách sáo từ chối một chút, lại nghĩ đến mấy chục cái lò luyện đan đã nổ tung mấy ngày nay.

 

Không phải là báo ứng vì mình đã coi yêu tu và Ma Tôn là công cụ người đấy chứ……?

 

Dưới mỹ đức truyền thống tương thân tương ái của đồng môn Thanh Quân Tông, Ninh Hữu Lí vẫn nhận lấy những món tạ lễ đó, thế là nàng vừa đếm đan d.ư.ợ.c bên trong, vừa chậm rãi đi về Linh Vân Trì.

 

Rất nhanh, mặt nước lấp lánh ánh sóng đã xuất hiện trong tầm mắt nàng.

 

Ninh Hữu Lí có chút do dự.

 

Tuy nói thái độ của Ma Tôn đã thân thiện đến mức rõ ràng, nhưng khi đến gần hồ thứ nhất, nơi nàng ngày ngày gặp mặt hắn, những hình ảnh ngày xưa lại ùa về, khiến nàng bất giác dừng bước.

 

“Gâu!” Một tiếng ch.ó sủa trầm hậu vang lên, Ninh Hữu Lí sững sờ một chút, còn chưa kịp phản ứng xem mình nuôi ch.ó từ khi nào, thì đã thấy con Hôi Khuyển to lớn kia vẫy đuôi xông lên từ bậc đá lên núi, dáng vẻ vô cùng tích cực.

 

Dáng vẻ của Hôi Khuyển thật sự rất đẹp, tỷ lệ đầu và thân chuẩn, bộ lông óng mượt, đôi chân dài mạnh mẽ cùng vòng eo cong xinh đẹp. Đặc biệt là lông mi của loài ch.ó vừa dài vừa rậm, đôi mắt màu hổ phách tựa sương mai vừa dịu dàng vừa lưu luyến, còn mang theo vẻ ngây thơ đặc trưng của động vật nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nhưng dần dần, Ninh Hữu Lí lộ ra một vẻ mặt khó mà diễn tả.

 

Ảnh Truy cũng phát hiện tình huống không giống như trong tưởng tượng, vội dừng bước.

 

“…… Ninh cô nương?” Hắn dè dặt gọi.

 

“Ha, như vậy còn bình thường một chút.” Phát hiện Hôi Khuyển vẫn giống như trước đây, Ninh Hữu Lí thở phào nhẹ nhõm, “Ta còn tưởng ngươi biến thành ch.ó thật rồi chứ.”

 

Quả nhiên, sau khi biết đây là người mà còn nghe hắn sủa tiếng chó, liền cảm thấy có chút gì đó biến thái.

 

Nhưng cũng may, vừa cất tiếng nói là cảm giác bình thường lại ngay. Nàng cười và hứa hẹn với Hôi Khuyển: “Mấy ngày nay các ngươi vất vả rồi, chờ qua hết đợt này, ta sẽ cho các ngươi nghỉ ngơi đàng hoàng.”

 

Nói xong, Ninh Hữu Lí đi về phía vị trí Tô Dư Xuyên thường ở, muốn xem hắn có còn biến thành cá lớn ngốc nghếch ở đó như trước không.

 

Phía sau, Ảnh Truy rơi vào cú sốc nặng nề: Không đúng a…… Ngày trước ở nhân gian, mấy cô nương kia khi thấy nguyên hình của hắn, đều sẽ thăm dò muốn sờ sờ hắn mà.

 

Chỉ vì hắn nói tiếng người thôi sao?

 

Thông minh như Tả hộ pháp, Ảnh Truy lập tức suy bụng ta ra bụng người, từ mình mà liên tưởng đến Tô Dư Xuyên.

 

Chẳng lẽ…… Ninh cô nương vô tình với Ma Tôn, chỉ vì nguyên thân của ngài ấy là một con cá?

 

Ảnh Truy cảm thấy mình đã tìm ra chân tướng.

 

Hắn đã nói mà, với nhan sắc của Ma Tôn, kiểu gì đi ra ngoài cũng bị mấy tiểu cô nương bạo dạn ở nhân gian ném trái cây vào c.h.ế.t ngất, thế mà lại không được vị cô nương này để vào mắt, chắc chắn là có lý do!

 

Vấn đề nan giải đến rồi đây, hắn nên giúp Ma Tôn thế nào? Những vấn đề ngoại hình khác có lẽ còn điều chỉnh được, nhưng nguyên thân là cá…… Đây là trời sinh, hậu thiên khó mà sửa được.

 

Đang lúc Ảnh Truy rối rắm đến mức đầu óc loạn thành một mớ, Ninh Hữu Lí đã đi một vòng hồ thứ nhất trở về.

 

Không tìm thấy mục tiêu, nàng liền hỏi: “Tiểu Hồng đâu?”

 

Dù đã nghe không chỉ một lần, Ảnh Truy vẫn cảm thấy buồn cười với cái tên này, nhưng vẫn lễ phép nén cười, đáp: “Ma Tôn hiện đang ở hồ thứ 15.”

 

Khi Ninh Hữu Lí đến hồ thứ 15, nàng thấy con mèo mắt xanh biếc kia đang ôm một con Linh Ngư loại ưu gặm ngon lành, bên cạnh chính là nam nhân mặc y phục đỏ sậm.

 

Đối phương lẳng lặng đứng bên bờ, tĩnh lặng và đẹp đẽ như một pho tượng.

 

—— Nếu bỏ qua lũ cá không ngừng nhảy lên bành bạch bên chân hắn.

 

“Tiểu Hồng.” Ninh Hữu Lí gọi một tiếng.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

Tô Dư Xuyên ngẩn ra một chút, ngay sau đó xoay người lại, vẻ mặt lãnh đạm lập tức dịu đi rất nhiều.

 

Hắn đi về phía Ninh Hữu Lí, hoàn toàn không chú ý tới Hữu hộ pháp đang ôm cá giãy đành đạch kia giờ phút này đã cười đến hụt hơi, ngay cả móng vuốt cào cá cũng mất hết sức lực.

 

Aiya…… Tên Ảnh Truy kia nói quả không sai, cái tên này, thật xứng với Ma Tôn đại nhân. Ấn Tuyết, người luôn tai nghe là giả, dùng móng vuốt dụi dụi nước mắt đang cười chảy ra.

 

“Số cá này……” Ninh Hữu Lí nhìn bờ hồ la liệt cá là cá, liếc nhìn con số thống kê đáng sợ mà hệ thống đưa ra, “Đã gần đủ rồi.”