Ta Thầu Ao Cá, Sau Lại Câu Được Cả Tổ Tông Loài Cá

Chương 201



 

Lần gặp mặt mấy ngày trước, nàng đã giao nhiệm vụ cho nam nhân —— đem Linh Ngư trưởng thành ở mỗi hồ phân loại ra rồi đóng gói lại.

 

Nàng vốn đã chuẩn bị tâm lý cho việc đối phương không tình nguyện hoặc làm qua loa cho xong, lại không ngờ hắn làm vô cùng tỉ mỉ, ngắn ngủi mấy ngày đã xử lý mười bảy hồ cá chỉ còn lại hai hồ.

 

Quả thực là thiên tài trời sinh để làm nghề chăn nuôi……

 

Ánh mắt Ninh Hữu Lí nhìn về phía Tô Dư Xuyên tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

 

Tô Dư Xuyên bị nhìn đến sững sờ, nhưng vì ánh mắt này mà đáy lòng dâng lên một tia vui sướng, bất giác mỉm cười.

 

Hắn dừng động tác thi pháp, quay sang hỏi: “Còn việc gì khác không?”

 

Ảnh Truy vừa mới chạy tới lập tức suýt trượt chân: Ma Tôn! Ngài đừng nhận thêm việc nữa!

 

Cũng may Ninh Hữu Lí lắc lắc đầu, “Hết rồi.”

 

Nguyên liệu để chế biến món ăn cho yến hội và luyện đan d.ư.ợ.c đã chuẩn bị đủ, phần còn lại, chỉ có thể dùng vào con đường kiếm tiền cá nhân.

 

Để tổng hợp được nhiều Linh Ngư chất lượng tốt và hiếm có hơn, số trứng cá thả ấp lúc trước mới là mấu chốt.

 

Nghĩ nghĩ, Ninh Hữu Lí nhớ lại lúc mới gặp con cá lớn, bèn hỏi lại trước mặt các yêu tu: “Vết thương của ngươi không để lại sẹo chứ?”

 

Nghe vậy, ánh mắt Ảnh Truy trở nên ngưng trọng. Ma Tôn quả nhiên đã bị thương.

 

Tô Dư Xuyên thành thật trả lời: “Chỉ còn một chút dấu vết, không rõ ràng lắm.”

 

Sẹo thì dễ xử lý.

 

Ninh Hữu Lí lập tức đổ đống đan d.ư.ợ.c mà các sư huynh sư tỷ nội môn cho nàng ra, xếp thành một đống nhỏ, sau đó bới tìm một hồi, lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu hồng phấn: “Đây, ăn cái này đi.”

 

Nàng nhớ rõ chiếc hộp này là “Mỹ Dung Dưỡng Nhan Đan” gì đó, do một vị sư tỷ phát minh ra, công dụng đúng như tên gọi, làm đẹp dưỡng nhan, còn có thể trị sẹo.

 

Ninh Hữu Lí có ý tốt đưa đan d.ư.ợ.c qua, không ngờ Tô Dư Xuyên không những không nhận, ngược lại còn lùi về sau một bước.

 

“Thứ này…… Thật sự không cần.”

 

Gần như ngay lập tức, Ninh Hữu Lí hiểu ra nguyên nhân hắn từ chối.

 

“Tiểu Hồng, chẳng lẽ ngươi sợ uống thuốc?”

 

Nàng nói đùa: “Ta nhớ lúc đầu vớt ngươi lên, ngươi không những không bài xích, còn quẫy mình đòi ta t.h.u.ố.c mà.”

 

Tô Dư Xuyên nghe vậy liền trầm mặc.

 

Đó là một đoạn ký ức mà hắn muốn quên nhất.

 

Khi ấy, do bị Thiên Đạo phản phệ quá nghiêm trọng, hắn đã tìm mọi cách để vết thương khép lại, vì thế đối với d.ư.ợ.c vật, bất cứ thứ gì cũng không từ chối.

 

Lúc đó…… Hắn cậy mình đang là thân cá, còn làm ra vài hành vi làm nũng ngốc nghếch với thiếu nữ.

 

Sắc mặt Tô Dư Xuyên cứng đờ.

 

Ninh Hữu Lí xem mà thấy vui trong lòng, chút ngượng ngùng ít ỏi còn sót lại cũng tan biến không còn chút uy h.i.ế.p nào.

 

Rốt cuộc, có một câu nói rất thích hợp lúc này: Chỉ cần mình không xấu hổ, thì người xấu hổ chính là kẻ khác.

 

Cơn xấu hổ c.h.ế.t điếng của nàng đã qua, bây giờ nên đến lượt người khác.

 

Nhìn Tô Dư Xuyên dần dần mím chặt môi và hơi nhíu mày, Ninh Hữu Lí cười càng thêm dịu dàng: “Đúng rồi, còn có thức ăn cho cá nữa, ngươi bây giờ hình như vẫn rất thích thì phải? Trước đây ngươi đều có thể ăn hết hai thùng lớn, biến thành người rồi sức ăn có phải bị giảm đi không?”

 

Hai thùng lớn……

 

Sắc mặt Tô Dư Xuyên trở nên vô cùng không tự nhiên.

 

Một bên nghe lén, Ảnh Truy và Ấn Tuyết liếc nhìn nhau. Ma Tôn không phải đã sớm đạt đến cảnh giới không cần ăn uống sao? Lại có thể còn ăn cơm, mà còn ăn nhiều như vậy!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nhìn Ma Tôn cũng xấu hổ đến không còn chỗ dung thân, Ninh Hữu Lí thầm nghĩ: Sảng khoái.

 

Nàng suýt nữa thì quên, sự xấu hổ này là có qua có lại.

 

Nhưng tính tình Ma Tôn tốt hơn nhiều so với nàng tưởng tượng, bị nói như vậy cũng không thấy xấu hổ hay tức giận, quả nhiên là vì nàng từng là chủ nhân của hắn sao?

 

Ở hồ thứ 15 không bao lâu, Ninh Hữu Lí bỗng nhiên nhớ tới khu vực dùng kết giới ngăn cách ở hồ thứ nhất lúc trước, liền đi đến hồ thứ nhất xem xét.

 

Mấy yêu tu kia đều ở lại phía sau không động đậy, chỉ có bóng hình đỏ sậm kia đi theo sau lưng nàng.

 

Chỉ có hai người bọn họ…… Không khí liền không còn thoải mái như vậy nữa.

 

Ninh Hữu Lí đi phía trước, chậm rãi, vẫn luôn không quay đầu lại. Tô Dư Xuyên liền đi theo phía sau, bước chân cũng thả chậm hơn.

 

Mặt hồ trong vắt phản chiếu bóng hai người bên bờ, sắc xanh biếc vô ngần hòa cùng chân trời, giống như mây trời sa xuống tận lòng bàn chân.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

Ninh Hữu Lí không nhịn được dùng khóe mắt liếc nhìn bóng hình đỏ sậm trong nước, thỉnh thoảng quan sát tình hình của đối phương.

 

Nàng có nên nói gì đó không nhỉ…… Ninh Hữu Lí nhíu mày suy tư, khi lại một lần nữa lặng lẽ liếc về phía sau, thì kinh ngạc phát hiện bóng hình kia đã biến mất.

 

Người đâu rồi??

 

Ninh Hữu Lí quay đầu nhìn xung quanh, bốn phía yên tĩnh đến làm người ta hoảng hốt, nhưng giây tiếp theo, một tiếng nước b.ắ.n lên trong trẻo thu hút nàng.

 

Cúi đầu xem, nam nhân không biết từ khi nào đã biến thành con cá lớn, đầu ngóc lên khỏi mặt nước, dùng một đôi mắt tròn xoe sâu thẳm nhìn nàng.

 

“Nếu ngươi thích……”

 

Con cá lớn phát ra giọng nói của Ma Tôn, ngữ khí có chút do dự nhưng rất nhanh liền trở nên kiên định: “Sau này cứ như vậy đi.”

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Ninh Hữu Lí: ???

 

Ngươi mơ đẹp quá.

 

Muốn ở Linh Vân Trì làm cá mãi sao? Sao có thể!

 

Sau khi nghe rõ câu nói kia của Tô Dư Xuyên, Ninh Hữu Lí trực tiếp trợn tròn mắt.

 

“Ngươi muốn không làm việc à?”

 

“Ta……”

 

“Ngươi chẳng lẽ muốn ở chỗ ta ăn không ngồi rồi sao?”

 

“Không……”

 

“Ta còn phải mỗi ngày khuấy cho ngươi hai thùng thức ăn heo, sau đó lấy muỗng đút cho ngươi hả?”

 

“……”

 

Không phải, sao lại thành thức ăn heo. Hắn có phải heo đâu.

 

Tô Dư Xuyên ngửa đầu nhìn bộ dáng tức giận của thiếu nữ, vừa cảm thấy đáng yêu lại vừa bị thái độ xoay chuyển quá nhanh này làm cho ngẩn ngơ.

 

Trước khi biết hắn có thể biến thành người…… nàng rõ ràng đâu có để ý chuyện này.

 

Trầm mặc một lát, Tô Dư Xuyên phủ nhận: “Ta không có ý đó ——”

 

“Vậy mau biến trở lại đây.” Ninh Hữu Lí đứng trên bờ nhìn xuống, không có nửa điểm thương hương tiếc cá, “Còn một đống việc chờ làm kia kìa.”

 

Dứt lời, nàng gọi cái cào tới, bắt đầu cào rác rưởi bám trên ống lọc trong khoảng thời gian này.